Con Dâu Trời Phú

Chương 856




Chu Dân sững sờ.

Lý Khuê như bị sét đánh.

“Lão Phó, gan tôi nhỏ lắm…” Không thể chịu được đâu.

“Cậu nói đùa cái gì vậy? Thật là lạnh sống lưng quá đi.”

Phó Kiểu: “Không tin thì thôi.”

Nói xong, quay lưng muốn đi khỏi.

Lý Khuế và Chu Dân mỗi người một bên trái phải, ép anh ta vào thế gọng kiểm.

“Ai cho cậu đi hả?”

“Nói cho rõ đi.”

“Lôi Thần và Đàm Hi? Thật là… hoang đường!” Lý Khuê xua tay, bộ dáng chịu phải cú sốc nặng nề.

Chu Dân khó khăn lắm mới ngậm miệng lại được, bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy thật hoang đường: “Hai con người không liên quan gì với nhau, sao có thể.” Yêu đương?

Chu Dân nghi ngờ bản thân vẫn còn trong mơ.

“Sau này nói chuyện chú ý một chút, nếu còn xảy ra chuyện tương tự như hôm nay thì không ai giúp cậu đâu.”

“Lòng dạ Lôi Thần chắc không hẹp hòi vậy đâu nhỉ?”

“Rộng lượng đến mấy cũng không chấp nhận bị cắm sừng.”

Vẻ mặt Chu Dân ngượng ngùng, “Đừng nói lời khó nghe như vậy… Cắm sừng gì chứ, không văn minh gì hết…” “Giờ cậu còn nói văn minh với tôi? Trước đó đã làm gì hả? Lúc nãy cố tình ghép đổi người ta, sao không nói đi?”

“Tôi chỉ nói đùa thôi, khuấy động bầu không khí một chút, ai mà biết…” Đàm Hi và Lục Chinh là mối quan hệ đó!

Anh ta cũng vô tội lắm!

Phó Kiểu thấy vậy, cười nhạt hai tiếng: “Trước mặt một người đàn ông, cậu lấy bạn gái người ta và người đàn ông khác làm trò đùa, như vậy thích hợp sao?”

“… Không thích hợp.” “Biết vậy là tốt!” Nói xong, anh ta sải bước rộng rời khỏi. Chu Dân đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Phó Kiêu đi ra xa, sau đó mới thở dài, cái hông cương cứng vì căng thẳng liền mềm xuống.

Lý Khuê đứng một bên, mỉm cười xem kịch.

“ y, cậu suýt nữa là toi rồi đấy.” Chu Dân muốn đạp anh ta một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.

“Lúc nãy còn nói không văn minh, quay đi lại lộ tính bạo lực. Nếu nói phụ nữ dễ thay đổi, thì tôi thấy cậu cũng không kém đâu.”

“Ý gì?” Đôi mắt híp lại, “Nói ai nữ tỉnh hả?”

Lý Khuê ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc cần giả khờ nên giả khờ.

Chu Dân tức đầy một bụng, “Tôi chẳng phải nói đùa vài câu thôi sao, Lão Phó có cần nổi nóng vậy không? Đụng đến Đàm Hi thì cậu ta liền không giống bình thường, tôi nghi ngờ cậu ta…”

“Khụ khụ!” Lý Khuê hắng giọng, phát ra những tiếng khụ khụ.

Đột nhiên, anh ta khép hai chân lại, đưa tay hành lễ: “Lục tướng! Đội trưởng Thời!”

Lưng Chu Dân cứng đờ, trêи trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó, từ từ quay lại…

Dáng vẻ cao to đập vào mắt đầu tiên, anh ta thậm chí không kịp nhìn rõ vẻ mặt của đối phương thì tay chân đã phản xạ nhanh hơn não.

Đứng nghiêm, ngẩng đầu, thẳng lưng, ưỡn ngực, chào…

“Lôi Thần!”

Hàng loạt động tác liền mạch với nhau.

Lục Chinh khẽ vuốt cằm, ừ nhẹ một tiếng đáp lại.

Thời Cảnh cười híp mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Tài ăn nói của huấn luyện viên Chu khá đấy, chẳng trách có thể ngồi vững chức tham mưu của lữ đoàn Tinh Quang này.”

Trong lòng Chu Dân hơi giật mình, phút chốc không phân biệt được thâm ý sâu xa, liền cẩn thận không tiếp lời.

Đến khi Thời Cảnh và Lục Chinh đi xa, anh ta mới đứng tại chỗ sững sờ, vẫn không hiểu ra.

“Ngây ra chi vậy? Người ta đi mất rồi.” Lý Khuê giơ tay vỗ vai anh ta.

Chu Dân rùng mình, trong lòng sợ hãi nói: “Sao tôi cảm thấy không đúng lắm…”

***

Đêm đó, một bóng dáng thừa lúc đêm tối lẻn vào nơi ở dành cho khách.

Cộc cộc.

Lục Chinh kéo cửa, chỉ cảm thấy một vệt thoáng qua, trong lồng ngực đã ôm lấy một thân hình mềm mại.

Cảm nhận được sự mềm mại thơm tho trong lòng, anh liền đưa luôn người vào trong nhà, nhấc chân đạp của phòng ra, chỉ vài ba nước đã đến bên giường.

Đột nhiên nhào tới, áp người xuống.

Hai người liền rơi xuống chiếc giường mềm mại. Đàm Hi vừa cười vừa kéo cổ áo anh, đôi mắt đen láy trong suốt phát sáng dưới ánh đèn.

Cô chớp mắt, ngón trỏ ngọ nguậy trong lòng ngực của anh: “Huấn luyện viên, gấp gáp đến vậy không tốt lắm đâu.”

Ánh mắt người đàn ông tối đen, cổ họng động đậy: “Vậy em nói xem, làm sao mới tốt?”

“Rượu ngon phải từ từ thưởng thức, món ngon phải từ từ nhai, còn người thì… anh phải dịu dàng một chút.”

“Châm chọc anh tướng ăn khó coi sao?”

Cổ Đàm Hi co lại, cười nhưng không nói.

“Xem ra thừa nhận rồi?” Mắt người đàn ông lướt qua sự hứng thú, tướng ăn của anh khó coi lắm sao?

Có thể… có một chút.

“Nói đi, có phải biết em sẽ đến đây, vì vậy mới mở sẵn cửa không?” Đàm Hi vừa hỏi, vừa ngọ nguậy trước lồng ngực của người đàn ông, nũng nịu đến chảy nước.

Trước đó, Lục Chinh và Thời Cảnh còn ở phòng đôi.

Giờ đây lại đổi thành phòng đơn, “Ý của anh ai ai cũng biết, anh đó, không biết tránh hiểm nghi sao?” Đàm Hi đấm anh.

Á…

Cứng ngắc, cuồn cuộn đến đáng sợ.

“Tránh cái gì chứ?” Nói đến mặt dày, Lục Chinh và cô không hơn kém nhau bao nhiêu, đều là cao thủ giả khờ cực giỏi.

Chậc chậc hai tiếng, Đàm Hi liền hôn anh một cái bên má phải, rồi đẩy ra sau một chút, vừa ngay bên tai của người đàn ông.

Cố nói, “Em thích cái sự mặt dày, không lý trí, dáng vẻ vì em mà phát điện, phát cuồng, hấp dẫn đến cực điểm.”

Mắt Lục Chinh tối lại, vùi vào trong chiếc cổ trắng nõn của cô, hít một hơi thật sâu, mùi thơm xộc vào mũi, “Cô nhóc này, em quyến rũ anh.”

“Huấn luyện viên, vậy ngài đã cắn câu chưa?”

“Rồi.”

Nụ cười của Đàm Hi càng lớn hơn, ánh mắt sáng lên, đôi tay ngọc ngà vén vạt áo anh lên, rồi theo đà chui vào, những nơi chạm đến nóng bỏng vô cùng, có thể cảm nhận rõ ràng đường vân và độ cứng của cơ thịt.

“1 2 3 4…”

6 múi cơ bụng, cô sở một múi đến một múi, từ trêи xuống dưới, từ trái sang phải.

Lục Chinh đã bị cô làm cho có phản ứng.

Vì hai người thực sự quá gần, ngay khi anh có phản ứng thì Đàm Hi đã cảm nhận được, cổ giả vờ như vô ý đụng trúng chỗ đó.

Cơ thể người đàn ông liền cương cứng, “Đàm – Hi!”

Nghiến răng nghiến lợi.

“Đại Điềm Điềm, anh không nhịn nổi nữa rồi à?” Đắc ý, “Muốn không? Cầu xin em đi…”