Nhân viên tiếp tân hơi bất ngờ, suy nghĩ một lát rồi kiên nhẫn thông báo: “Vài hôm nay Lưu Tổng đều không đến công ty.”
Trong lòng lại lẩm bẩm, hóa ra ba mẹ Lưu Tổng trông như thế này.
Hôm trước cổ nghỉ, nên không thể nhìn thấy hai người đấy, chỉ nghe một đồng nghiệp tiếp tân khác nói lại lúc giao ca, hình như là cố ý từ thủ đô đến Tân Thị để giới thiệu đối tượng cho Lưu Tổng.
Sao hôm nay lại tìm đến công ty rồi?
Không phải nên dẫn con trai đi xem mắt hay sao?
Kỳ lạ…
Bên kia, mẹ Lưu đã chắc chắn đấy không phải là người con trai mình thích. Dù sao không có người con gái nào lại có thể bình tĩnh khi gặp được ba mẹ bạn trai mình như thế.
Sau đó lại dùng cách tương tự bài trừ hết nhóm người Châu Miểu, Tạ Văn Ty, Lâm Diệu Diệu… Còn về Linda và Dương Thuyển, tuổi quá lớn, vừa nhìn liền biết là phụ nữ đã có chồng, càng không có khả năng.
Mẹ Lưu không nói lời nào đã xông thẳng vào, một đôi mắt mang theo ánh sáng quét 360 độ không góc chết, hành vi như thế khiến mọi người không hiểu gì hết.
Quan trọng là, bà ấy không nhìn nam, mà chỉ nhắm vào vài nữ đồng bào ít ỏi trong văn phòng.
Tạ Văn Ty trốn sau tủ, ánh mắt của dì đây sắc bén quá.
Lâm Diệu Diệu ngơ ngác: “Chị Linda, chuyện gì vậy?”
Châu Miểu: “Tôi dựng hết cả tóc gáy lên này.” Đáng sợ…
Linda hết cách, chỉ đành mời ba Lưu mẹ Lưu đến phòng hợp, còn về thái độ, có thể xem là khá cung kính khách sáo.
Mẹ Lưu không phải là người không nói lý lẽ, chắc cũng biết hành vi của mình qua đường đột, không được lịch sự cho lắm, cho nên cũng không làm khó Linda, rất tự giác đi vào phòng họp.
“Mời hai bác ngồi. Hai bác muốn uống gì ạ? Có nước lọc, trà xanh, cà phê…”
“Tiểu Linda, đừng làm nữa, không ngại ngồi xuống nói chuyện với dì chứ?”
Tiểu Linda?
Cái gì đây?
Đối với xưng hô này, Linda không thích, nhưng cũng tiện đính chính, cứ nghe cho có vậy.
“Chị có việc gì sao?” Gọi “dì” tất nhiên là không thích hợp. Linda phát huy hết mức phẩm chất EQ cao của mình, chọn một cách gọi dễ nghe như thế kia.
Quả nhiên, mặt mày mẹ Lưu dễ chịu hơn hẳn, cười càng tươi hơn: “Là thế này, chị muốn hỏi, ngoại trừ lễ tấn ra thì công ty các em rốt cuộc có mấy nhân viên nữ?”
Linda không thể hiểu được trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, nhưng đây là một vấn đề đơn giản, cũng không phải bí mật, nên cô trả lời chân thật: “Cộng thêm em, tổng cộng 6 người.”
“Tại sao lúc nãy chị vào chỉ nhìn thấy có 5 người?”
“À, luật sư Trình có văn phòng riêng của mình.”
Bà Lưu đột nhiên hứng thú, “Có thể dẫn chị đi xem thử không…”
Lời còn chưa dứt, tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà càng ngày càng rõ ràng, không lâu sau có tiếng gõ cửa vang lên.
Ba người nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp đứng bên cửa, bộ âu phục màu xám sậm, mạnh mẽ giỏi giang, còn hành động gõ cửa chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người bên trong, dù sao cửa vẫn luôn mở nãy giờ.
Linda: “Luật sư Trinh, sao thế?”
Mẹ Lưu đột nhiên vực dậy tinh thần, đáng tiếc, ánh mắt của Trình Vũ không hề dừng trêи người bả.
“15 phút sau tôi cần dùng phòng họp, chị sắp xếp một chút nhé.”
“Được.”
“Hai bác đây là?”
“Ba mẹ của Lưu Tổng.”
“À, kêu hai bác đi nhanh nhé, nhóm luật sư của Cửu Châu sẽ đến ngay thôi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mẹ Lưu bỗng nhiên không vui.
Hai bác? Bà già lắm sao?
Nhanh chóng rời đi? Đang chế bà vướng víu à?
Xem ra, người con trai thích cũng không phải luật sư Trình cao ngạo này rồi.
“Tiểu Linda à, công ty các em còn nhân viên nữ nào khác không?”
Linda nhìn bà bằng một ánh mắt kỳ quái: “Chị à, đánh liều hỏi một câu, rốt cuộc chị có việc gì?”
“Chị muốn…”
Lúc này Trình Vũ vốn đã rời đi bỗng nhiên quay trở lại, “Linda, Đàm Tổng kêu chị đến văn phòng một chuyến.”
“Được, tôi sẽ đi ngay.”
“Nhanh lên, bên kia đang hối.” Nói xong Trình Vũ liền bỏ đi.
Linda xin lỗi nhìn mẹ Lưu. Mẹ Lưu nhìn ra được sự khó xử của cổ, xua tay, “Làm phiền Tiểu Linda rồi, đi làm việc đi.”
“Không phiền ạ. Thể hai anh chị?”
“À, bọn chị vẫn còn chút chuyện, chuẩn bị đi rồi.”
Linda thở phào, “Em kêu Ty Ty tiễn hai người đi ra.”
“Không cần, không cần… vốn đã làm phiền em nhiều rồi…” Mẹ Lưu chuẩn bị đi, trêи mặt khó nén nổi sự thất vọng. Trong công ty thật sự không có cô gái nào khác nữa sao?
Đợi đã!
“Tiểu Linda à, Đàm Tổng lúc nãy các em nói là nam hay nữ?”
Vẻ mặt Linda hiện lên vẻ kỳ quái, “Đàm Tổng là nữ.”
Vừa nói hết câu, chỉ thấy ánh mắt vốn ảm đạm của mẹ Lưu bỗng nhiên phát sáng.
Ôi! Chắc chắn là cô ấy!
Rầm rầm rầm…
Cửa văn phòng bị đập rầm rầm, Đàm Hi cau mày, trong lòng thầm nói Linda không phải là một người hấp tấp như vậy.
“Vào…”
Chưa đợi cô nói xong chữ “đi”, thì thấy một di tuổi trung niên mặc áo tay ngắn phối kèm với chiếc quần ống rộng xông vào. Linda đi sát theo sau, trông cô ấy có vẻ hơi chật vật vén tóc ra sau tai, “Xin lỗi Đàm Tổng, tôi không cản được.”
Đàm Hi cau mày nhìn người phụ nữ phía trước: “Có việc gì sao?”
Ánh mắt Đàm Hi hờ hững, giọng điệu lạnh lùng.
Mẹ Lưu ngay lập tức cảm thấy không hài lòng. À, cô ấy vẫn không biết bà là ai, thế là tiến hành tự giới thiệu: “Tôi là mẹ của Lưu Diệu.”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, ánh mắt dò hỏi nhìn sang Linda. Linda gật đầu.
Trước đây ba Lưu mẹ Lưu có đến công ty, nhưng Đàm Hi không có mặt, nên không thể gặp được.
“Thì ra là bác gái, mời ngồi.” Đàm Hi chỉ vào chỗ ngồi đối diện, lại xua tay với Linda, ra hiệu cho cô ra ngoài. Sắc mặt mẹ Lưu mới dịu xuống: “Cháu chính là Tiểu Đàm?”