Nếu không nói thì Nhiễm Dao còn không để ý, nhưng vừa nhắc mới phát hiện cả người mình đã đẫm mồ hôi, áo thun cũng ướt nhẹt, đúng là phải tìm chỗ nào đó để chỉnh trang lại.
“Dạ, vậy chiều chúng ta chơi tiếp!”
Tổng Tử Văn lắc đầu, bất lực nói: “Thích thú đến vậy sao? Lần đầu đi hả?”
Disneyland ở Giang Châu tuy mở không bao lâu, nhưng với con gái rượu nhà họ Nhiễm, không lý nào họ lại không đưa con gái bảo bối đi chơi được. Quả nhiên…
“Cuối năm ngoái em có đi với ba mẹ rồi, nhưng đi với anh là lần đầu tiên!”
Ý là, sở dĩ em vui như vậy, đơn giản là vì có anh bên cạnh.
Trong lòng lão cán bộ như được rót nguyên hũ mật, ngọt đến tận tim!
Nhiễm Dao: “Mình đi đâu ăn cơm ạ?”
“Anh đặt bàn ở nhà hàng rồi, ở gần đây thôi.”
Nhiễm Dao gật đầu đồng ý, “Bây giờ qua đó luôn hả?”
“Không gấp, đợi xe thăm quan đã.”
Nhiễm Dao vốn đã nóng đến không chịu nổi, khi nghe thấy không cần đi bộ liền cười tươi vô cùng, ôm chầm lấy Tống Tử Văn, “Nói thật đi, anh có phải là mèo máy Doraemon không? Cái gì cũng biết hết, cái gì cũng có, không có gì là không được cả.”
“… Ngốc.”
Tống Tử Văn đặt bàn ở nhà hàng ẩm thực Trung Hoa có tên là “Mãn Nguyệt Hiên”, với phong cách kiến trúc truyền thống, kết hợp biểu tượng núi, biển, sa mạc, rừng và sống… kết hợp đưa vào cốt truyện chủ đề “Mạn Nguyệt”, trông có vẻ nho nhã tươi mới, đậm chất Hoa Hạ.
Ở đây có món ngon của nhiều miến, Nhiễm Dao không kén ăn, Tống Tử Văn ăn quen cơm căng tin rồi, cũng không kén chọn.
Gọi một con vịt quay Bắc Kinh, còn lại là món Giang Châu.
“… Dạ vâng, hai vị chờ một lát sẽ có ngay.”
Nhiễm Dao lấy một chiếc áo thun sạch trong ba lô ra, chuẩn bị vào phòng vệ sinh để thay.
Tổng Tử Văn dặn dò: “Đem điện thoại theo, có gì dễ liên lạc.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Người đàn ông kiên quyết nên Nhiễm Dao đành ngoan ngoãn nghe theo.
Ai có thể ngờ thế mà thật sự lại cần dùng đến.
Tống Tử Văn đợi gần 15 phút mà Nhiễm Dao vẫn chưa về, sắc mặt anh bắt đầu lo lắng.
Đang chuẩn bị vào phòng vệ sinh tìm người thì điện thoại reo lên. Là Nhiễm Dao gọi đến.
Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia có tiếng tạp âm, trong đó có một giọng nữ cao vút, rất chói tai.
Mắt Tống Tử Văn trầm xuống: “Dao Dao, em đang ở đâu?”
“… Em đang ở hành lang phòng vệ sinh, anh có thể giúp em đem ba lô tới đây không?… Tôi không cần biết! Cô nhất định phải đến tiền. Á!”
Vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nhiễm Dao xong thì cuộc gọi bị ngắt.
Còn những câu “đền tiền” trước đó, là tiếng của người phụ nữ kia!
Tống Tử Văn cấm điện thoại lên rồi đi về phòng vệ sinh, vừa đúng lúc gặp nhân viên phục vụ đến rót thêm trà: “Thưa quý khách, anh…”
“Giờ tôi có chút việc gấp phải đi xử lý, đổ để đó trước, phiền anh giúp tôi trong hộ.”
“Vâng ạ.”
Lúc Tổng Tử Văn đến thi hành lang đã bị nhiều người ấy lấy, ai cũng đang bàn tán xôn xao gì đó, nhấn chìm tiếng của Nhiễm
Dao.
Nhưng anh lại phân biệt được rất rõ.
“… Xin lỗi, cậu bé không bị bỏng là tốt rồi. Tôi đã gọi điện thoại cho bạn trai nhờ anh ấy đem ba lô tới… Tôi sẽ đền mà, cô yên tâm…”
“Ai biết cô nói thật hay giả?! Không được, không thể có đi!”
“Chị à, chị nắm đau tôi…”
Tống Tử Văn lo lắng, xuyên qua đám đông, vừa nhìn đã thấy cô gái ngốc hoảng loạn không biết phải làm sao, khóe mắt đỏ hoe, nhưng vẫn còn muốn an ủi đối phương.
Thế mà người phụ nữ đó lại bấu lấy tay của cô không buông, móng tay dài nhọn hoắt ghim vào da thịt.
Nhất thời anh nổi nóng: “Xảy ra chuyện gì?”
“A Văn…”
Tổng Tử Văn đi qua bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kia. Cô ta rụt rè rút tay, không dám nói tiếng nào.
“Ngoan, đừng sợ, mọi việc giao cho anh xử lý.”
Nhiễm Dao gật đầu, tâm trạng ổn định hơn.
“Anh là bạn trai cô ta?!” Giọng điệu người phụ nữ vẫn dữ dằn, hung hăng vô cùng.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh nhạt.
“Đến vừa đúng lúc! Bạn gái anh đụng phải hộp cơm của con trai tôi, còn xém làm nó bị thương, anh xem xử lý sao đi!”
Tống Tử Văn nhìn thằng nhỏ đứng sau lưng người phụ nữ, ánh mắt đảo lia lịa, chưa từng có dấu hiệu khóc qua, thậm chí còn toát ra vẻ gian xảo.
Trong lòng anh hiểu được bảy phần.
“Cô muốn thế nào?”
Người phụ nữ đợi câu nói này của anh, nói thẳng: “Phải bồi thường tiền!”
“Cô muốn bao nhiêu?” Sắc mặt Tống Tử Văn vẫn không thay đổi.
Người phụ nữ nghe vậy, cảm thấy có hy vọng liền đưa tay năm ngón lắc lư qua lại: “Dù sao cũng phải số này!” “Năm trăm?” Tống Tử Văn nhướng mày.
Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi: “Anh dỗ con nít hả? Năm nghìn! Ít một đồng cũng không được!”
“Ha, nếu đã bồi thường thì tôi cũng phải biết bồi thường cái gì chứ? Một bữa ăn?”
Nhìn đống hộp nhựa dưới đất liền biết không phải của nhà hàng này. Một là tự đem, nếu không là mua ở mấy sạp nhỏ ngoài cổng, đắt nhất cũng không quá một trăm tệ, người phụ nữ này mở miệng ra còn dám đòi năm nghìn.
Rõ ràng là người xung quang cũng phát hiện không đúng, đối tượng thảo luận đang là Nhiễm Dao cũng chuyển sang người phụ
nù.
“Có phải gặp đám ăn vạ không?” “Cố ý gây chuyện chứ gì?”
“Chưa từng thấy con sư tử nào hét to như thế, mặt dày thật!”
Ánh mắt người phụ nữ không phục, nhưng trong một lúc lại không nghĩ ra lời nào để nói, đột nhiên trong đầu chớp qua một tia sáng.
“Con trai tôi bị bỏng rồi, không lẽ mấy người không đến tiền thuốc men khám bác sĩ sao?”
Đám đông đưa ý kiến…
“Đứa trẻ bị đụng trúng thì đền tiền thuốc men cũng phải đạo.”
“Thằng nhỏ này không khóc không quấy, rõ ràng chẳng bị gì cả mà!”
“Hình như cũng đúng, còn cười trộm nữa…”
“Nói tới nói lui, người phụ nữ này thấy hai vợ chồng này dễ ăn hϊế͙p͙, rắp tâm muốn đòi tiền đây mà!”
“Mặt mũi thật khó coi.”
Cái nhìn của người ngoài là rõ nhất, nhưng cũng chỉ nói trêи miệng vậy thôi, không ai chịu vào làm chứng chỉ một người phụ nữ đó. Ai cũng coi mình chỉ là người xem, hóng hớt chút chuyện vui.