Con Dâu Trời Phú

Chương 322




Ăn lẩu dê xong, hai người ra khỏi nhà hàng.

Gió lạnh táp vào mặt đau đớn, Nhiễm Dao không chịu được rụt cổ lại. Cô nghĩ, nếu cô là một chú đà điểu thì thật là tốt, ít ra còn có thể vùi mình trong cát.

Tống Tử Văn thanh toán, đang chuẩn bị rời đi thì bị vị giám đốc nghe được tin vội chạy ra bám lấy: “Trợ lý Tống, anh đúng là khách quý!”

“Chào anh.” Không dè dặt không nóng nảy, giọng điệu rất khách sáo chính thống.

Vị giám đốc kia cũng không phải là loại người không biết nhìn sắc mặt, liền biết có người đang đợi anh ta, hàn huyên mấy câu rồi tiễn người đi, thái độ vô cùng cung kính.

“Đi thôi.” Tống Tử Văn đẩy cửa bước ra.

Nhiễm Dao cười: “Nói chuyện xong nhanh thế à?”

“Không quen.”

Ánh mắt Tiểu Công Trúa như thể đã hiểu rõ, những chuyện giống như thế này ba cô cũng thường xuyên gặp phải, nên cũng không hỏi thêm nữa.

“Còn muốn đi chơi tiếp không?”

“À ừm… anh không phải làm việc à?”

“Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhiễm Dao phồng má, khiến Tống Tử Văn không khỏi nghĩ đến mấy chú cá vàng ở nhà, “Chẳng trách hằng năm đều có nhiều người nhào trước ngã sau trong kỳ thi công chức như vậy, thì ra phúc lợi tốt như vậy!”

Cô nhóc này đang châm chọc anh ăn không ngồi rồi đấy à?

“Khụ khụ… thỉnh thoảng có một lần.”

“Cảm ơn anh.” Cô nói.

Tống Tử Văn ngẩn người.

Tiểu Công Trúa nói tiếp, “Cảm ơn anh đã dùng một lần thỉnh thoảng ấy cho em.”

“Chuyện nên làm mà.”

“Cũng đúng, anh là bạn trai của em cơ mà!”

“…”

Sau khi lên xe, Tống Tử Văn chu đáo mở máy sưởi. Nhiễm Dao nhanh chóng không còn lạnh nữa.

“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.

“Hình như là… em hơi buồn ngủ.”

“Hình như á?”

“Không… đúng là em thấy hơi buồn ngủ.” Cô cười hi hi, vội vàng sửa lại lời nói.

“Em muốn ngủ trưa à?”

“Vâng ạ!”

“Vậy đi khách sạn đi…”

“Đừng! Thế lãng phí lắm!” Cô cười, mặt mày cong cong.

Trong lòng Tống Tử Văn bỗng có một tâm trạng kỳ quái: “Vậy em muốn đi đâu?”

“Hay là, đến nơi anh ở? Em chỉ mượn dùng một tiếng thôi, ngủ dậy trả lại anh ngay.”

Cảm xúc khác lạ càng nồng nhiệt hơn, nhưng Tống Tử Văn không muốn nghĩ theo chiều hướng đó. Dù sao thì đôi mắt của cô gái bé nhỏ này rất trong sạch, nụ cười cũng ngọt ngào đến thế. Có lẽ chỉ là muốn tìm một chỗ ngủ trưa mà thôi…

“Được.”

Nhiễm Dao ngáp một cái, dựa vào ghế xe, nụ cười ngọt ngào.

Tuy Tống Tử Văn thường sống ở nhà chính, nhưng để thuận tiện cho công việc, anh cũng có một căn chung cư ở gần tòa thị chính, lúc nghỉ trưa sẽ qua đây, nhưng số lần không nhiều.

Cho nên, Nhiễm Dao vừa bước vào đã không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Đây là nhà anh vừa mới mua à?” Sạch sẽ quá đi mất.

“Không phải.” Anh khom lưng lấy dép đi trong nhà cho mình và một đôi bọc dép nữa ra, “Xin lỗi, bình thường chỉ có một mình tôi ở đây, cho nên…”

Nhiễm Dao nhận lấy bọc dép, nhanh chóng đi vào, chà chà một chút, chỉ một ngón tay vào bên trong: “Em vào được chưa?”

“Được chứ.”

“Ở đây sạch sẽ quá đi.”

Anh cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá treo quần áo, tiện tay bật công tắc mở lò thiết bị sưởi ấm, “Tôi không thường xuyên đến đây, bình thường có người làm theo giờ đến quét dọn.”

“Anh không sống ở đây à?”

“Ừm.” Về chuyện này Tống Tử Văn dường như cũng không muốn nói nhiều, anh sợ Nhiễm Dao hỏi đi hỏi lại sẽ lại liên quan đến đề tài ly hôn.

Cũng may, Nhiễm Dao không có ý truy cùng hỏi tận, sự chú ý của cô nhanh chóng bị mấy cuốn sách trêи giá sách thu hút.

“Anh đọc cuốn “Phiêu” à?”

“Thỉnh thoảng lật mấy trang.”

Tiểu Công Trúa nhìn qua, phát hiện ra cuốn “Yêu đơn giản”, “Trà Hoa Nữ”, “Bá tước núi Cơ Đốc”… toàn bộ đều là danh tác của các tác giả nước ngoài.

Cô đặt tay ra sau lưng, cười quay đầu lại: “Em cũng thích đọc sách.”

Tống Tử Văn rót ly nước đưa cho cô, ly nước còn nóng bốc hơi nghi ngút, nghe vậy liền nhướng mi lại, “Ồ, cũng là các tác phẩm nổi tiếng của phương Tây à?”

Tiểu Công Trúa rủ mắt xuống, hai hàng lông mi dày khẽ động, đúng lúc người đàn ông đang thấy khó hiểu, chợt ngẩng đầu lên, “Harry Poter có được tính không?”

“…”

“Có tính không?” Cô vẫn kiên nhẫn hỏi.

“… Tính.”

“Nhìn vẻ mặt của anh có vẻ không mấy tán thành thì phải!” Cô hừ khẽ.

“Không có.” Tống Tử Văn khẽ ho, “Em nhìn lầm rồi.”

Nói thật lòng, sự hoạt bát và cách lẩn tránh của Nhiễm Dao khiến anh có chút không trụ nổi.

“Ô, còn có một bộ nữa, được coi là tác phẩm nổi tiếng thời kỳ đương đại đó!”

Đôi mắt người đàn ông lộ vẻ dò hỏi.

“Fifty Shades of Grey. Dịch ra có nghĩa là “Năm mươi sắc thái”!”

“…”

“Anh đã đọc chưa? Do E – L – James viết.”

“…”

Nhiễm Dao chớp mắt, “Sao vậy? Ừm, vậy nói đến mấy cuốn trong nước vậy, em thích bộ ‘Tổng tài bá đạo truy bắt vợ chạy trốn’ còn đang cập nhật, thường xuyên lọt vào bảng xếp hạng. Bộ hoàn rồi có ‘Trùng sinh vào ảnh hậu giới giải trí’, gần đây sắp xuất bản sách giấy, em đã đăng ký mua chung rồi…”

Tống Tử Văn đã ngẩn người, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì hết.

“Ưm… buồn ngủ quá.”

“Chăn ga trong phòng khách đều mới được thay, em vào đó nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Công Trúa nhào lên, trước khi Tống Tử Văn phản ứng lại đã hôn bẹp một cái lên má anh, “Chúc ngủ ngon nhé, bạn trai.”

Phịch!

Tiếng đóng cửa khiến Tống Tử Văn hoàn hồn lại, trêи trán dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, giống như cái gì nhỉ? Đúng rồi, giống như chiếc kẹo bông hồi nhỏ các cô bé thích ăn.

Thời gian ngủ trưa của Nhiễm Dao rất quy củ, thường không bao giờ quá sáu mươi phút, tỉnh dậy rời giường ngay, rất ít khi nằm thêm.

Cô mang giày vào, lại buộc chặt bọc giày, một nơi sạch sẽ như vậy mà làm bẩn thì thật là đáng tiếc.

Gấp chăn ngay ngắn, vuốt thẳng ga giường rồi mới ra khỏi phòng.

Tống Tử Văn không có trong phòng khách, cửa phòng ngủ chính cũng đang mở, có lẽ cũng không ở trong đó. Cô tìm hết một lượt khắp ban công và nhà bếp, cuối cùng phát hiện ra tờ giấy nhắn anh đặt trêи bàn uống nước.

Tôi có việc đột xuất nên đi trước, năm giờ chiều sẽ có người đến đưa em ra ga – Tống Tử Văn.

Nét chữ bay bổng, mạnh mẽ hữu lực. Nhiễm Dao gấp tờ giấy lại rồi đặt vào trong túi xách.

Nghĩ ngợi một lát, cô lại chạy vào wc rửa mặt, vừa đi ra đã nghe thấy máy điện thoại bàn trong phòng khách reo vang.

Có nên nghe không nhỉ?

Tự tiện nghe điện thoại của người khác, hình như không được lịch sự cho lắm. Nhưng nếu lỡ chẳng may có chuyện gì gấp thì…

Nghe vậy!

Vừa giơ tay ra điện thoại đã ngừng reo. Mười mấy giây sau lại bắt đầu reo vang. Lần này Nhiễm Dao không do dự nữa, “A lô, xin chào…”

“Trợ lý Tống? Anh…” Chẳng phải là không đến nữa sao? Thư ký Thái vô cùng kinh ngạc.

Tống Tử Văn đặt áo khoác lên ghế, “Xong chuyện rồi.”

“À, biên bản cuộc họp sáng nay tôi đã đặt trêи bàn anh rồi, anh xem thử xem có vấn đề gì không.”

“Ừm.”

“Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Ừm.”

Khi thư ký Thái một lần nữa bước vào, trong tay là một cốc trà nóng, “Đây là trà anh đưa lúc sáng, anh có muốn uống thử không?”

“Để đây đi. Tôi đã xem qua biên bản cuộc họp rồi, phía bên sở xây dựng thành phố vẫn có vấn đề, cậu phải để ý hơn, không được để xảy ra sai sót gì.”

“Chúng tôi đang theo dõi rất chặt chẽ mấy nhà khai thác đó, phía chúng tôi cũng đã giục mấy lần rồi, nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách hay.”

“Đợi có kết quả gọi thầu thì họ sẽ ngoan ngoãn hơn thôi.”

“Cũng đúng, dạo này sắp bị đám người đó làm phiền đến phát điên luôn rồi, vừa vào bàn đã sống chết mời rượu, nếu cứ thế này thì sợ là hỏng luôn dạ dày mất, tôi cũng không chống đỡ nổi nữa.”

“Dạo này cậu vất vả rồi.”

“Không, là bổn phận của tôi mà, không thể nói là vất vả hay không được. Còn anh phải xoay vòng vòng quanh mấy lão hồ ly đó, tuy không sợ họ nhưng chỉ ngoài mặt thôi cũng đủ mệt rồi.”

Tống Tử Văn vỗ vai cậu ta, “Vì nhân dân, đáng lắm.”

“Đúng là anh có lòng…”

Bốn giờ mười lăm, Tống Tử Văn đang chuẩn bị gọi điện cho lái xe đến đón Nhiễm Dao đến bến xe, không ngờ đã nhận được điện thoại của quý bà Bàng.

“Mẹ.”

“Cả này, bây giờ con đang ở đâu?”

“Ở văn phòng.”

“Sao con lại để Dao Dao ở chung cư một mình thế hả?!”

Thôi toi rồi…

“Con nói đi chứ!”

“Mẹ, mẹ nghe con nói đã, chỉ là hiểu…”

“Thôi đi! Con giống y như ba con, chỉ thích lo mấy thứ rỗng tuếch khoa trương gì đâu, đối phó với người ngoài còn được, đừng có vờ vĩnh trước mặt mẹ.”

“Mẹ…” Tống Tử Văn bất đắc dĩ, đây là cái gì với cái gì thế!

Ông Tống biểu thị rằng, ông còn thảm hơn, nằm cũng trúng đạn.

“Mẹ mặc kệ, mẹ đã nói với Dao Dao rồi, con tan làm thì quay về chung cư đón nó, sau đó về nhà mình ăn cơm. Nghe rõ chưa hả?”

“Làm vậy không hay lắm thì phải?” Trợ lý Tống đầu nứt làm đôi.

“Có gì mà không hay hả? Dù sao thì sớm muộn gì cũng là người một nhà!”

Sắc mặt Tống Tử Văn đột nhiên trầm xuống, “Mẹ, con đã nói rồi, tạm thời con sẽ không suy nghĩ đến chuyện này. Mẹ làm vậy sẽ khiến Nhiễm Dao hiểu lầm, đến lúc đó càng không nói rõ ràng mọi chuyện được.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, “A Văn, bây giờ mẹ không đùa với con, hai vấn đề thôi. Một, Dao Dao đến thủ đô làm khách, chẳng lẽ chúng ta không nên làm trọng nghĩa vụ của người làm chủ, mời con bé đến nhà ăn một bữa cơm được hay sao? Hai, nếu con đã muốn vạch rõ giới hạn, thì tại sao không ngay lập tức đưa người ta về Tân Thị mà còn đưa về chung cư làm gì?”

Quý bà Bàng không hổ là quý bà Bàng, từng câu từng chữ như châu như ngọc, đâm là thấy máu.

Tống Tử Văn nắn bóp mi tâm. Đối mặt với mẫu thân đại nhân, anh chưa bao giờ thắng được: “Vâng, con sẽ đưa cô ấy về nhà, nhưng chỉ có thể là thân phận khách đến chơi thôi đấy.”

“Con trai à, người hồ đồ là con. Mẹ chưa bao giờ nói Dao Dao không phải là khách cả.”

“…” Anh thua đến thảm bại.

Tống Tử Văn lái xe đến tiểu khu, đã thấy Nhiễm Dao đeo ba lô đợi dưới lầu, gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ ửng lên, thỉnh thoảng còn có động tác hít hít mũi.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, hai mắt Nhiễm Dao sáng bừng lên: “A Văn, em ở đây!”

Tống Tử Văn mở cửa ghế lái phụ cho cô: “Em lên đi.”

Cô vốn dĩ định ngồi phía sau, nhưng mà… ngồi trước thì càng tốt.

“Xin lỗi, em nghe điện thoại bàn ở chung cư, sau đó phát hiện là bác gái gọi đến…”

Tống Tử Văn đã sớm đoán ra, “Không sao.”

“Anh thấy không vui à?”

“Không có.” Đúng là một cô nhóc nhạy cảm.

Nhiễm Dao ồ lên một tiếng, rõ ràng đã chán nản hơn nhiều, ngậm chặt miệng lại không nói gì nữa.

Nếu như trước khi đến đây trong lòng Tống Tử Văn còn có chút khúc mắc, thì bây giờ cảm giác đấy đã hoàn toàn tiêu tan khi thấy dáng vẻ âu sầu ảo não của cô. Thôi bỏ đi, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện mà thôi…

Lúc xuống xe, Tống Tử Văn chủ động đưa tay ra, “Đã đến nơi rồi còn chưa xuống xe à?”

“Hả? Đến nơi rồi à?”

“Đi thôi.”

Nhiễm Dao cảm thấy mu bàn tay có một cảm giác ấm áp truyền đến, một giây sau má lúm đồng tiền đã lại hiện trêи khuôn mặt.

Bà Bàng đã đợi ở cửa từ sớm, mặc bộ quần áo bông dày cộp, khiến người ta rất khó tưởng tượng ra một “Tống phu nhân” khôn khéo sắc bén trong lời nói của người ngoài.

“Dao Dao đến rồi à, mau vào nhà đi con! Bên ngoài lạnh lắm đó!”

“Cảm ơn bác gái.” Nhiễm Dao nhoẻn miệng cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu.

“Cô bé ngoan, nhìn con xem này, thật là xinh đẹp…”

Nhiễm Dao ngượng ngùng.

Bà Bàng càng nhìn càng thấy vừa lòng, một cô búp bê đáng yêu biết bao! Thằng Cả nhà bà đúng là mắt mờ rồi nên mới không biết nhìn hàng gì hết!