Con Dâu Trời Phú

Chương 321




Tống Tử Văn ngẩn ngơ, dường như đầu càng đau hơn, “Em…”

“Bây giờ em đã đến ga tàu cao tốc của thủ đồ rồi, anh có thể đến đón em được không?” Nhiễm Dao kéo va ly, đứng ở bục ga tàu nhất thời luống cuống. Cô chưa bao giờ một mình đi xa, điều này khiến cô cảm thấy hưng phấn, lại có chút thấp thỏm.

Mẹ cô đã nói, lòng người hiểm ác, không thể không đề phòng.

Cho nên sau khi lên tàu cao tốc, cho dù có buồn ngủ thế nào cô cũng không nhắm mắt lại, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

“Em ở đâu, bây giờ tôi qua đó ngay.”

Nhiễm Dao cong cong mặt mày, nhìn quét qua biển chỉ đường, rồi báo lại cho anh.

“Bây giờ em đứng yên đó đừng nhúc nhích, có lẽ là khoảng… bốn mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi.”

“Vâng.”

Tắt điện thoại, Tống Tử Văn đã nhíu chặt mày lại, “Tiểu Thái, cậu vào đây một lát.”

Thư ký đẩy cửa bước vào, trêи tay là tách trà nóng đã pha sẵn, “Trợ lý Tống, tay nghề chưa tốt, xin anh đừng chê.”

“Tiểu Thái, cuộc họp buổi chiều cậu thay mặt tôi tham dự, phía thị trưởng cậu xin nghỉ giúp tôi, tôi có việc riêng, xin lỗi.”

“Vâng, anh lo việc đi, biên bản nội dung cuộc họp tôi sẽ ghi chép lại đầy đủ gửi anh.”

Tống Tử Văn vỗ vai cậu ta, “Làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền đâu ạ, chuyện nên làm thôi.”

“Đúng rồi, chiếc Audi dưới lầu tôi lái đi bây giờ, chìa khóa ai cầm thế?”

Thư ký giật mình kinh ngạc, vị cấp trêи này xưa nay coi trọng danh dự, hành sự cẩn thận, hôm nay sao lại… xem ra đúng là có việc gấp thật rồi.

“Ở chỗ tôi đây.”

Tống Tử Văn nhận lấy, nhanh chóng lao đi.

“Cô gái cô có cần mua túi giữ ấm không? Loại dùng một lần năm đồng, loại sạc điện hai mười đồng.”

Nhiễm Dao ngồi trêи va li kéo, hà hơi vào bàn tay, nghe vậy, khoát tay nói, “Không cần đâu ạ, cảm ơn ông.”

Ông già tức giận bỏ đi.

Tại sao còn chưa đến chứ? Đầu ngón chân nghịch ngợm vẽ hình tròn trêи mặt đất, chán quá đi…

“Nhiễm Dao.”

Cô quay đầu lại, Tống Tử Văn đã đứng cách đó không xa. Trong đám đông hỗn loạn, anh mặc áo sơ mi trắng, toàn thân lộ ra khí chất quang minh lỗi lạc. Thật đúng là hạc giữa bầy gà.

“Anh đến rồi!” Cô cười, chạy về phía anh.

Tống Tử Văn bước nhanh đến trước mặt cô, “Em ăn sáng chưa?”

Lắc đầu.

Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô, Nhiễm Dao đón lấy, trong đó là bánh bao nhỏ còn nóng hổi, “A Văn, anh quá chu đáo rồi!”

Tống Tử Văn ngẩn người, A Văn?

Nhiễm Dao không thấy sự ngượng ngập trêи gương mặt người đàn ông. Bây giờ toàn bộ sự chú ý của cô đều nằm trêи chiếc bánh bao nhỏ nóng hôi hổi kia, thật sự là cô rất đói…

Tống Tử Văn giơ tay đón lấy va li trong tay cô, đưa cô đến một quán cà phê ngoài trời gần đó để nghỉ ngơi, “Ăn đi rồi đi.”

Tiểu Công Trúa cầu còn không được, đồ ăn phải ăn nóng mới ngon.

“Ăn chậm thôi, bên trong có sữa đậu nành đó.”

“Vâng, vâng.”

Tống Tử Văn nhìn cô ăn giống như chú chuột hamster nhỏ, trong mắt lướt qua sự bất đắc dĩ, lắc đầu cười. Nếu anh thực sự nghe theo lời quý bà Bàng, cưới cô nhóc này về nhà thì chẳng lẽ phải chăm sóc như chăm con gái hay sao?

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cái lồng đó được, cho dù ly hôn không phải là kết quả anh muốn, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lần này anh cũng không muốn dễ dàng rơi vào cái vòng luẩn quẩn ấy một lần nữa.

“Anh ăn chưa?” Nhiễm Dao phồng má nhìn Tống Tử Văn.

“Ừm.”

“Em… có phải em đã làm phiền công việc của anh rồi không?”

“Không có.”

“Vậy em đến thăm anh, anh có thấy vui không?”

Tống Tử Văn định nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an đó của cô, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Vui chứ, nhưng lần sau em đừng đi đâu một mình như vậy, không an toàn.”

“Anh quan tâm đến em à?”

Anh cười, “Ăn đi.”

Nhiễm Dao tiếp tục làm chú chuột hamster.

“Em ăn no chưa?”

“No rồi.”

“Ba mẹ em biết em đến đây không?”

Cô cắn môi, chậm rãi lắc đầu trong ánh mắt dò xét của người đàn ông: “Không… không biết…”

Sắc mặt Tống Tử Văn hơi cứng lại. Nhiễm Dao tranh nói trước, khẽ van xin: “Chiều em về ngay, anh đừng nói cho ba mẹ em biết.”

“Em…”

“Có được không ạ?”

“…”

Sau khi đón được Nhiễm Dao, Tống Tử Văn không về tòa nhà văn phòng chính phủ nữa. Dù sao mọi việc cũng đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, anh cũng không quá lo lắng.

“Em muốn đi đâu chơi?”

Nhiễm Dao không phải lần đầu tiên đến thủ đô, khi còn rất nhỏ ba cô đã từng đưa cô đi khi đến thủ đô công tác, lúc đó cô rất nghịch ngợm, làm đổ lọ mực của ông thủ trưởng già, khóc oa oa lên.

Cuối cùng, vẫn là ông thủ trưởng già cho cô một lọ mực mới dỗ được cô nín.

Tống Tử Văn nhìn qua gương chiếu hậu phía sau. Cô nhóc đang nhếch miệng cười khúc khích, gương mặt tròn vo có hai chiếc má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

Hình như cô nhóc này, cái gì cũng tròn hết…

“Em muốn đi leo Trường Thành!”

“Mùa này sợ là không tiện lắm.”

“Tại sao?”

“Đất trơn, nhiệt độ ngoài trời thấp, rất dễ xảy ra chuyện.”

“Ồ, vậy thì không đi nữa vậy…” Nhiễm Dao mím môi, nhìn có vẻ uể oải.

Ánh mắt Tống Tử Văn khẽ động: “Hay là đi xem Tử Cấm Thành?”

“Được ạ!” Đôi mắt như nhảy múa, phút chốc đã biến thành cô nhóc Nhiễm Dao tràn trề sức sống.

“Có ba tuyến đường. Tuyến thứ nhất, đường giữa Cố Cung, có thể nhìn thấy điện Thái Hòa, điện Trung Hòa, điện Bảo Hòa, độ dài gần một cây số, đi xuống cần nửa giờ đồng hồ. Tuyến đường thứ hai, đường Tây Cố Cung, chủ yếu bao gồm điện Dưỡng Tâm và cung Tây Lục, bên trong là cung Vĩnh Thọ, cung Dực Thanh, cung Trữ Tú, bên ngoài có điện Thái Cực, cung Trường Xuân, cung Hàm Phúc,… là một trong những khu vực hoàng đế và hậu phi hoạt động, đi khoảng nửa giờ đồng hồ. Tuyến đường thứ ba, bên ngoài đường Đông, chủ yếu là Du Trân bảo quán, xem kỹ thì mất khoảng ba giờ. Em chọn một cái đi.” Tống Tử Văn nói rõ ràng lại các tuyến đường một lần.

Nhiễm Dao nhìn anh sùng bái, mắt sáng như sao.

“Khụ khụ…” Anh quay đầu lại, có chút không được tự nhiên.

“Con đường nào có thể xem được điện Dưỡng Tâm?”

“Con đường thứ hai.”

“Được, vậy chọn con đường thứ hai.”

Trước khi hai người xuất phát, Tống Tử Văn đến siêu thị bên cạnh mua một chiếc bình giữ nhiệt cỡ trung, rồi sang phòng nghỉ ngơi trang bị bên cạnh quầy vé chuẩn bị đầy đủ nước nóng, trong ba lô của Nhiễm Dao đã nhét đầy đồ ăn vặt. Hai người chuẩn bị xong gặp nhau ở cổng.

“Chuẩn bị xong chưa?” Anh hỏi.

“Dạ rồi!”

“Vậy đi thôi.”

“Xuất phát!”

Đầu tiên hai người đi đến điện Dưỡng Tâm mà Nhiễm Dao vẫn luôn nhớ đến, ghế rồng màu vàng sáng lấp lánh, tiếc là xung quanh chăng dây, không được đến gần quan sát, nếu không Tiểu Công Trúa còn muốn ngồi thử lên xem có cảm giác thế nào.

Tống Tử Văn vừa nghe thấy suy nghĩ đó của cô liền nở nụ cười cực kỳ không phúc hậu.

“Em nói thật đấy!”

“Ừm, nếu như em có thể.”

Tiểu Công Trúa chỉ chớp mắt đã ỉu xìu.

“A Văn, anh nói xem, hoàng đế có tam cung lục viện, ba nghìn người đẹp thật không?”

“Đó chỉ là cách nói phô trương mà thôi. Khụ khụ… tuy vợ bé của hoàng đế đúng là nhiều hơn người bình thường, nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy.”

“Vậy trong lịch sử có vị vua nào chỉ lấy một vợ thôi không?”

“Có.”

Nhiễm Dao chớp mắt, vô cùng tò mò.

“Minh Hiếu Tông Chu Hữu Đường. Ông ta và Trương hoàng hậu là phu thê hoạn nạn. Lịch sử ghi chép lại rằng, hai người hằng ngày đều ngủ cùng giường, đọc thơ vẽ tranh, nghe đàn xem múa, trò chuyện kim cổ. Hai vợ chồng còn có một người con trai, chính là Vũ Tông Chu Hậu Chiếu hoang đường vô độ sau này.”

“Ồ, em biết Chu Hậu Chiếu, thì ra cha mẹ ông ta tình cảm mặn nồng như vậy đấy!”

Tống Tử Văn cười.

“Lịch sử mấy nghìn năm trước cả Hoa Hạ chỉ có một vị hoàng đế như vậy, có thể thấy những hoàng đế khác hoang đường thế nào.”

“Nhóc con em còn hiểu thế nào gọi là hoang đường cơ à?”

“Anh nói xem những vị hoàng đế lấy nhiều vợ như vậy, họ không cảm thấy mệt à?”

“Mệt ư?”

“Úi chao…” Nhiễm Dao đá phải bậc thềm bằng đá, suýt nữa thì ngã, may mà có Tống Tử Văn nhanh tay nhanh mắt đỡ.

“Em có sao không?”

Cô lè lưỡi, có chút ngại ngùng: “Em không sao. À phải rồi, anh nghĩ xem hoàng đế ban ngày phải xử lý nhiều công chuyện như vậy, buổi tối lại còn phải tiêu hao thể lực để sản xuất trẻ con, nghe nói cung phi ai nấy đều dũng mãnh như hổ…”

“Khụ khụ!!”

“Anh sao vậy? Có phải gió to quá không? Em có khăn này.” Vừa nói vừa lấy khăn quàng cổ của mình xuống, sau đó quàng lên người anh.

Tống Tử Văn thoáng chốc lặng người đi, “KHÔNG cần đâu, anh không lạnh.”

“Anh bị ho đấy, còn nói không lạnh à?” Nhiễm Dao lắc lư đôi tay, “Đừng lo, em còn có găng tay nữa, không sợ lạnh đâu.”

“…” Anh còn có thể nói được gì nữa?

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao to, mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt vô cùng phong cách, nhưng lại bị chiếc khăn quàng cổ hình Hello Kitty trêи cổ cộng thêm cho mấy phần sến sủa, ai nấy đều phải quay lại nhìn.

Nhiễm Dao rụt cổ lại, tiện tay kéo anh lại, “Lúc nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”

Tống Tử Văn: “…”

“À đúng rồi, cung phi ai nấy dũng mãnh như hổ! Trong hoàng cung rộng lớn như vậy ngoài thị vệ bảo vệ ra thì chỉ còn lại đám người nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, đám phi tử kia chắc chắn là rất cô đơn, nhưng hoàng thượng thì chỉ có một, anh nói xem có mệt hay không nào?”

“… Mệt.”

“Chẳng trách hoàng đế đều không sống thọ được, dưa chuột công cộng thế nào cũng có lúc bị mềm nhũn đi, chỉ tiếc cho những người phụ nữ xinh đẹp dung mạo như hoa ấy…”

“À ừm, anh muốn uống nước, em có uống không?” Tống Tử Văn thực sự không có đủ dũng khí để nghe tiếp được, cái gì mà “dưa chuột công cộng”, cái miệng nhỏ này sao lại có thể thốt ra được những nội dung táo bạo như vậy cơ chứ?

“Có chứ, em cũng khát rồi.”

Anh vội vàng đưa bình nước ấm ra, đổ vào nắp đưa cho cô, “Uống đi.”

“A! Còn bốc hơi nữa này!”

Đôi mắt Tống Tử Văn lộ vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng là một cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần, sao lại hiểu những thứ tạp nham linh tinh như vậy được chứ? Đã thế là lúc cô ấy nói còn có thể cười trong sáng như thế, ngọt ngào như thế.

Nhiễm Dao uống xong, dùng nước khoáng rửa sạch nắp, rồi đưa cho anh, “Anh cũng uống mau đi, sắp lạnh rồi đấy.”

“Ừ.”

Cứ thế, cuối cùng cũng qua được cửa ải này.

Lúc sắp đến trưa, đột nhiên bắt đầu có tuyết rơi, Tống Tử Văn đề nghị đi ăn cơm trước, Nhiễm Dao vui vẻ đồng ý.

Thực ra, những nơi này cô đều đã đi đến rồi, hôm nay lại đến đây chẳng qua là còn có ý đồ khác mà thôi.

“Em muốn ăn gì?”

“Lẩu dê.”

“Ừm, gần đây có một nhà hàng mới mở, tôi đưa em đi ăn.”

“Vâng ạ!”

Đi xe chừng năm phút, hai người đến đích, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt dê.

Sau khi xuống xe, Nhiễm Dao đứng một bên đợi Tống Tử Văn đỗ xe.

Tống Tử Văn xuống xe, thấy cô gái nhỏ đang ngờ nghệch đứng đó, bỗng nhiên ngẩn người, “Sao không vào trong tránh?” Tuyết còn đang rơi, chỉ một lát thôi trêи chiếc mũ len của cô đã phủ đầy một lớp tuyết trắng.

“Em đợi anh đó. Đi thôi!” Nói xong, liền kéo tay anh đi vào bên trong.

Tống Tử Văn hơi ngỡ ngàng, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay thực sự tồn tại. Anh cảm thấy không quen cho lắm, trong lòng giống như bị một nhúm bông chặn lại, vô cùng vô lực.

“Hoan nghênh quý khách. Mời anh chị vào trong.”

Hai người ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ. Nhiễm Dao cởi áo khoác ra treo trêи ghế. Tống Tử Văn cởi khăn ra trả lại cho cô. Tiểu Công Trúa híp mắt đón lấy: “Có ấm không?”

“… Ấm lắm.”