Đàm Hi đi được hai ngày, Lục Chinh vẫn đi làm như bình thường nhưng khí áp quanh người đã tăng lên cấp N rồi.
Không chỉ Trần Khải cảm nhận được mà nhân viên cấp thấp hơn cũng đã thể nghiệm qua.
“Giám đốc Ngô lại bị ăn chửi và đuổi1ra ngoài đấy à?”
“Chửi? Anh cũng quá để cao Ngô béo rồi đấy. Lục Tổng chỉ cần dùng ánh mắt là đã xử lý được lão béo đó rồi, trừng như này này, một giây sau lão béo đã mềm cả chân đấy biết không?”
“Khủng bố thế sao?”
“Anh có thể8đi thử xem?”
“Thôi bỏ đi…”
“Theo lý thuyết, khoảng thời gian trước còn phát kẹo mừng, mấy ngày này đáng ra phải là đêm xuân ngắn ngủi, từ đây hoàng đế không lên triều sớm nữa mới đúng chứ!”
“Không phải nguyên nhân tình cảm, vậy chẳng lẽ có vấn đề gì2trong làm ăn ư?”
“Công ty vẫn vận hành tốt đẹp mà, mỗi ngày đều hốt bạc, có thể xảy ra vấn đề gì được?”
“Rồi! Tôi hiểu ra rồi.” Vỗ tay chát một cái.
“Hiểu ra cái gì?”
“Không được thỏa mãn chuyện ấy chứ sao!”
“Vui quá nhỉ? Đang nói gì thế: Cho4tôi nghe với nào.” Trần Khải đột ngột xuất hiện ở cửa văn phòng như một bóng ma.
Mọi người một giây trước còn đang ríu rít lập tức im như thóc.
“Nói đi, sao không tiếp tục nữa? Hay là tại tôi ở đây nên mọi người không tiện nói ra?”
“Không… không ạ…”
“Thư ký Trần, sao anh lại xuống đây thế? Uống cà phê à?”
“Sếp vừa mới gọi đồ ăn nhanh buổi chiều, nếu không chê thì anh cũng ăn cùng đi.”
“Chỗ tôi còn có cả salad trái cây nữa…”
Trần Khải đảo mắt nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lãnh đạm: “Công ty mời mọi người tới không phải để tán dóc chuyện thời tiết, càng không phải uống trà chiều, ăn salad trái cây.”
Mọi người thi nhau cúi đầu, tỏ vẻ lắng nghe.
Sắc mặt Trần Khải hơi dịu lại, “Được rồi, lập tức báo cho giám đốc các bộ phận, tháng này tổ chức hội nghị thường kỳ sớm, đúng một giờ sau sẽ bắt đầu ở phòng họp nhỏ.”
“Vâng.”
Từng người nhận lệnh rời đi.
Kết thúc hội nghị, Lục Chinh dẫn đầu rời đi, lại có thêm hai giám đốc bộ phận bị ăn chửi xối xả.
Trần Khải cũng theo sát phía sau.
Mãi tới lúc này, bầu không khí cứng đờ trong hội trường mới dịu xuống, y như cái vung nồi áp suất được mở ra, rốt cuộc có thể phóng thích cảm xúc của mình.
Một đám các giám đốc bậc cao ngồi tựa vào ghế, cả người mềm nhũn, không khỏi thi nhau vỗ ngực, thuận khí các kiểu.
Nguy hiểm thật…
Bop!
Vừa về đến văn phòng, Lục Chinh đã lập tức ném điện thoại lên bàn làm phát ra một âm thanh cực lớn.
Chân Trần Khải cứng đờ, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
“BOSS, báo cáo tổng kết của bảy bộ phận đều được tổng kết ở đây.” Trần Khải đặt tài liệu xuống, “Tôi… ra ngoài nhé?”
“Giúp tôi đặt một vé máy bay đi NewYork.”
Trần Khải đờ ra, “Nhưng mà tới đây cũng không có công việc gì…”
“Chuyến đi tư nhân.”
“… Bao giờ ạ?”“Càng nhanh càng tốt.”
Trần Khải rũ mắt, tầm mắt vừa lúc rơi xuống cái điện thoại bị Lục Chinh vô tình ném xuống trên bàn.
Giao diện vòng bạn bè?
Người trên cùng, Nhiễm Dao.
Chín bức ảnh nhỏ hiện lên, không có status đính kèm.
Ba bức đầu tiên là ba ly rượu cocktail, một lam, một hồng, một nâu.
Ba bức ảnh ở giữa, ánh sáng đều hơi tối, nhưng mơ hồ có thể phân biệt là bức ảnh chung của ba người phụ nữ, Đàm Hi ở vị trí giữa.
Ba bức cuối cùng lại càng thú vị hơn.
Đàm Hi rũ mắt, môi nở nụ cười, ghé sát vào một người phụ nữ đang chỉ mặc váy ngủ, bối cảnh là một hành lang sáng đèn, dường như chụp xong còn sửa thêm hiệu ứng nên nguồn sáng có vẻ cực kỳ sung túc và sáng ngời.
Bức thứ hai từ dưới lên vẫn là Đàm Hi, đang cùng một anh chàng ngoại quốc mắt xanh đẹp trai nhìn nhau, giữa hai người là quầy bar, ở giữa là một ly rượu cocktail màu xanh lam, so với bức trước thì ánh sáng ở bức này tối hơn, có một cảm giác mờ ám đầy mông lung.
Bức ảnh cuối cùng là một tờ giấy, nói đúng ra là một tờ giấy ném ở ven đường, bên cạnh là chữ viết hoạt hình: Hẹn hò không? [mặt cười]
Mí mắt Trần Khải nhảy đùng đùng, vội vã nhìn đi chỗ khác, chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu sau một giây.
Sau khi uống rượu vào, một đêm say giấc.
Đàm Hi ngủ đến tám giờ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã cực kỳ chói lọi.
“Dậy đi, đồ lười.”
Nhiễm Dao chép miệng, trở mình, tiếp tục ngủ, “Đáng ghét, đừng nghịch…” Bốn chữ nũng nịu vô cùng.
Đàm Hi bóp mũi cô nàng.
“Ưm…” Nhiễm Dạo nức nở một tiếng, cuối cùng phải mở mắt ra, “Hi Hi? Sao lại là cậu?”
“Nếu không thì còn ai vào đây hả?”
Ánh mắt Nhiễm Dao sững ra, nhất thời ngẩn ngơ.
Đàm Hi cũng không hỏi lại mà đứng dậy rời giường, tiện tay kéo áo khoác thêm lên người.
“Mấy giờ rồi?”
“8 giờ.”
Nhiễm Dao lại nằm phịch xuống, “Còn sớm, tớ ngủ thêm một lát đây…”
“Chẳng phải cậu muốn nhìn thấy nhan sắc của công chúa Ả Rập Xê Út cơ mà?”
“Hả? Hôm nay luôn à?”
Đàm Hi bật cười, “Tớ thấy cậu quả thực là uống đến đứt phim luôn rồi.”
Nhiễm Dao lè lưỡi.
Hai người đã có hẹn tới trung tâm làm đẹp trước, đúng chín rưỡi xuất phát.
Mười giờ, một chiếc xe Bentley màu đen dùng trước cửa lớn của khách sạn Hilton.
Tài xế đi vòng ra phía băng ghế sau, kéo cửa xe ra, Đàm Hi mặc một cái váy lụa dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người, màu đen của chiếc váy càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy ngắn màu xanh biếc cũng bước xuống theo, thiết kế cúp ngực của chiếc váy để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hai chân thẳng tắp, cân đối, cao ráo; tóc búi thành hình nụ hoa, cố định ở sau đầu, so với khí chất nữ vương mạnh mẽ của Đàm Hi, cô lại càng giống một đóa bách hợp xinh đẹp và thanh nhã, lại không hề dữ dội.
Hai gương mặt châu Á xuất hiện giữa một đám người mũi cao mắt sâu khiến cho không ít người lập tức chú ý tới.
Sở Hoài Binh tiến lên bắt tay với Đàm Hi, gương mặt già nua giống như một đóa hoa cúc nở rộ, ý cười đã tố cáo nội tâm nóng bỏng của ông ta lúc này, “Cảm ơn Đàm Tổng đã nể mặt, bôn ba đường xa tới đây, chiêu đãi không chu toàn rồi.”
“Chủ tịch Sở khách khí quá, chúc mừng.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Nhiễm Dao ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, tận chức tận trách làm phông nền.
“Ôi ôi. Anh, anh nhìn xem kìa, cô nàng kia rất xinh đúng không?” Từ phòng nghỉ trên tầng hai, một người đàn ông mặc vest trắng đứng sát cửa kính, nhìn chằm chằm xuống cửa lớn ở bên dưới.