Con Dâu Trời Phú

Chương 1217




“Hả? Ở lại trong trường? Vì sao? Con có biết đâu, nó cũng không nói… Ô, vậy được rồi, tối nay con không về ăn cơm đâu nhé, ra ngoài quẩy.”

Kết thúc cuộc gọi, Nhiễm Dao hỏi chuyện là như thế nào.

Hàn Sóc: “Học viện Hermann yêu cầu toàn bộ học sinh ở lại trong trường, chỉ có cuối tuần mới được về nhà.”

Nhiễm Dao: “Đừng nói với tớ là lúc trước cậu không biết đấy nhé.”

“Khụ… Hai tháng gần đây tớ bận quay phim, ăn ở lại trong đoàn phim, vì thế nên…”

“Cậu cũng quá…” lơ là rồi đấy.

Đàm Hi kéo Nhiễm Dao kịp thời, thành công ngăn chặn câu nói tiếp theo của cô ấy, “Tối nay muốn ăn gì? Tớ mời.”

Hai mắt Hàn Sóc sáng rực: “Ăn gì cũng được sao?”

“Sure.”

Sau đó, họ đi đến một… nhà hàng Tứ Xuyên ở trung tâm thành phố.

“Đây chính là nhà hàng siêu sang chảnh mà cậu nói đó sao?” Nhiễm Dao nhìn xung quanh, trang trí quả thật không tồi, nhưng ra nước ngoài rồi vẫn đi ăn đồ Tứ Xuyên thì có ý nghĩa gì chứ?

Hàn Sóc phất tay, đặt một phòng bao vô cùng sang trọng, cứ như người mới là cô vậy.“Mang hết 9 món kinh điển của nhà hàng các anh lên đây, sau đó mang thêm một lốc bia, lạnh nhé.”

Phục vụ chuẩn bị mang thực đơn lên, nghe thấy thế thì tay khựng lại giữa chừng, chắc là lần đầu thấy cách gọi món đơn giản thẳng thừng đến thế. Anh ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại được: “Vâng… vâng, xin đợi một chút.”

Không lâu sau, cái gọi là “9 món kinh điển” được mang lên.

Thịt rang cháy cạnh, cá sốt cay, đậu hủ cay Tứ Xuyên, gà xào cay, cá lát sốt cay, cá cải chua, gà kung pao, huyết vịt, cộng thêm một nồi lẩu uyên ương cỡ mini.

Nhìn lướt qua, cả bàn được phủ trong màu đỏ cay nồng.

“Ăn đi, đừng khách sáo, các cậu không biết đâu, khoảng thời gian qua mỗi ngày tớ đều ăn bít tết, salad, trái cây, quá kinh khủng. Vẫn thấy cơm trắng của Hoa Hạ chúng ta là ngon nhất…”

Ở nước ngoài, thứ đắt nhất không phải là gan ngỗng, sốt trứng cá, mà là một bữa ăn trong nước chính thống.

Phải biết rằng, ở chỗ này một đĩa cơm xào trứng có thể có mức giá mười mấy hai mươi mấy đô la Mỹ, đổi sang nhân dân tệ là gần một trăm tệ, có cướp ngân hàng cũng không kinh khủng như thế.

“Hôm nay Đàm Tổng của chúng ta mời khách, mọi người cứ việc ăn căng da bụng là được!” Hàn Sóc đã bắt đầu lùa thức ăn vào miệng, “Ôi… nóng quá, nóng quá, nhưng mà thơm vãi ra.”

Nhiễm Dao nuốt nước bọt theo phản xạ, “Ngon như thế thật sao?”

“Cậu nếm thử đi…” Nói xong, gắp một miếng thịt vào bát Nhiễm Dao, “Thế nào?”

“Cũng khá ngon.”

“Nếu không phải quá đắt thì ngày nào tớ cũng sẽ đến ăn, anh đây thèm chết mất thôi!”

Khóe miệng Đàm Hi co giật, nhìn hai người đang vùi đầu vào ăn, ánh mắt tỏ ra bất lực.

Nhưng, cổ cũng lâu rồi không ăn cay…

Một bữa cơm, món ăn Tứ Xuyên kèm với bia, hai thứ băng và lửa, ba người ăn xong cay đến mức mối sưng mắt đó.

Đàm Hi đi thanh toán, Nhiễm Dao và Hàn Sóc bỏ phân nửa số phía còn lại vào trong túi.

Chuẩn bị mang về khách sạn tiếp tục quẩy.

Giữa đường đi ngang qua một quán bar, Hàn Sóc cười hề hề: “Vào trong chơi không?”

Đàm Hi nhún vai: “Tớ không có ý kiến.”

“Đồng ý!” Nhiễm Dao giơ hai tay lên, ánh mắt long lanh vui vẻ, loáng thoáng mang theo vài phần ngọt ngào quyến rũ, nếu nhìn kỹ thì vẫn là cô tiểu công trúa ngoan ngoãn kia, cứ như vẻ xuân tình thoáng hiện trong phút chốc kia chỉ là ảo giác sau cơn say.

Ba người vào trong, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, hình thành một bức phong cảnh đẹp.

“Các người đẹp muốn uống gì nào?” Bartender nói giọng nước Anh tiêu chuẩn, hai lúm đồng tiền sâu thẳm, cười lên trông rất mê người.

“Hay là anh pha chế giúp chúng tôi đi?” Hàn Sóc chọt ngón tay chỏ vào ngực của anh ta.

Bartender cười tươi: “Vô cùng vinh hạnh.”

Nhiễm Dao trừng đôi mắt to tròn, xoay sang nhìn Đàm Hi, tạo khẩu hình miệng: Cậu ấy luyện thành hồ ly tinh từ khi nào vậy?

Đàm Hi: Chắc là quá nhập vai, quay xong bộ này sẽ ổn thôi.

Nhiễm Dao: Thật chứ?

Đàm Hi: Nói thật ra thì không chắc lắm.

Nhiễm Dao:…

Bartender làm xong ly đầu tiên, đẩy về phía Hàn Sóc: “Cuba Liberty (Cuba tự do), thử xem nào?”

“Có ý nghĩa thế nào?” Ngón tay vuốt ve mép ly, Hàn Sóc hờ hững đánh giá chất rượu màu nâu trong ly.

“Ly highball thêm đá, chanh cắt lát, đổ rượu Rum vào, tất nhiên nếu có thích cũng có thể đổ đầy bằng cola, một ly cocktail có nội dung rất phù hợp với người uống rượu có tâm sự.”

Hàn Sóc khẽ sửng sốt.

Sau đó, một ly màu hồng được đẩy đến trước mặt Nhiễm Dao: “Pink Lady cho tiểu tinh linh đáng yêu.”

“Cảm ơn.”

Cuối cùng đến phiên Đàm Hi.

Ánh mắt Bartender nồng nàn và phóng túng, nhìn thật lâu, chuyên chú và thành kính: “Quý cô xinh đẹp, cô có biết tên của ly rượu này không?”

Nhiễm Dao không kiềm chế được, lấy điện thoại ra lén chụp một tấm

“Margarita màu lam?” Đàm Hi nhướng mày.

“Cô rất thông minh, giống như ly rượu này, cổ xưa và kinh điển, sở hữu nội hàm được lắng đọng theo thời gian.”

“Sặc…” Hàn Sóc bật cười, “Anh chàng đẹp trai à, ý của anh là bạn của tôi rất già?”

“Không, không, không… Chín chắn và già là hai khái niệm khác nhau.”

Nhiễm Dao xoay đầu, kéo tay áo của Đàm Hi, nhỏ giọng nói: “Từng có một cuộc khảo sát rất nổi tiếng, đàn ông nước ngoài thích phụ nữ châu Á thuộc độ tuổi nào, cậu đoán xem kết quả ra sao?”

“Có gì cứ nói thẳng.”

“Kết quả thống kê cho thấy, so với gái trinh, đàn ông nước ngoài càng thích phụ nữ thành thục hơn, khụ… giống như cậu vậy đó.”

Đàm Hi: “…”

Sự thật chứng minh, Nhiễm Dao đoán không hề sai, khi Đàm Hi thanh toán rời đi, có một mảnh giấy được nhét vào trong tay, nhìn vào ánh mắt biết cười của Bartender, cô không có biểu cảm gì.

Sau khi ra khỏi cửa, cô mở ra xem.

“Chậc chậc, số điện thoại cơ à?” Hàn Sóc cầm lên, xem trái xem phải, cứ như đang săm xoi tiền thật hay tiền giả, “Sao tớ không nhận được nhỉ?”

Nhiễm Dao ghé sát, cười gian manh: “Nhìn đi, tớ đã nói anh ta có ý với Đàm Hi mà.”

Đàm Hi giật lấy, ném thẳng xuống đất, “Buồn ngủ rồi, về nhà ngủ thôi.”

Hàn Sóc lảo đảo đi theo.

Nhiễm Dao đi hai bước, rồi lùi lại, “lách tách”, chụp hình lưu lại.