Con Dâu Trời Phú

Chương 1207




Khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh nở nụ cười, càng ngày càng tươi, giống như dáng vẻ của một thiếu niên hăng hái.

I

Trong bầu không khí nhiệt tình, vô tình toát ra sự mê hoặc quyến rũ.

Đàm Hi ngửa đầu, xua tan hơi nước trong mắt, cô cười với anh: “Nhẫn đã lấy ra rồi, không đeo vào cho em à?”

Lục Chinh cầm tay cô, đeo nhẫn vào, kích cỡ vừa khớp, hoàn mỹ không tì vết.

“Bây1giờ, đến phiên em.” Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, kiểu nhẫn nam đơn giản rắn rỏi, đặt vào tay Đàm Hi. Đàm Hi nhận lấy, nâng tay Lục Chinh lên, từ từ đeo vào ngón vô danh.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, rực rỡ chói mắt.

“Xuân tiểu một khắc đáng giá ngàn vàng, không thể lãng phí…”

Đàm Hi đang muốn nói: “Ưm…”

Thì miệng bị chặn lại.

Một đêm xuân sắc, sóng đập mãi không ngừng.

Ngày8hôm sau, hai người đến công ty như thường lệ.

“Đàm Tổng, chào buổi sáng.”

“Chúc mừng Đàm Tổng.”

Tầng 27, Đàm Hi vừa ra khỏi thang máy, Lâm Tâm bèn tiến lên đón.

“Chúc mừng Boss, kẹo hỷ đã được phát xuống rồi.” “Vất vả rồi. Nhưng sao anh lại ở đây?” Judy thư ký mới đã đến, theo lý mà nói Lâm Tầm phải nên ngồi ở bộ phận giao dịch chứ.

“Vẫn còn 1 tiếng nữa mới mở cửa, tôi2đến để báo cáo tình hình kiểm soát cổ phiếu của Phúc Tường.”

Đàm Hi gật đầu: “Vào văn phòng rồi nói.”

Hai người vào trong, thư ký mới Judy mang hai ly cà phê nóng vào.

Lâm Tầm: “Cảm ơn”

Judy mỉm cười: “Không cần khách sáo.” Lúc đi ra không quên đóng cửa lại.

Lâm Tầm hớp một ngụm, mùi vị thơm đậm đà.

“Thế nào, thư ký mới của tôi không tồi chứ?” Đàm Hi nhướng mày.

“Có thể lọt được vào4mắt của Đàm Tổng, tất nhiên không phải người bình thường rồi.”

“Chậc, miệng lưỡi nhanh nhẹn hơn không ít nhỉ.”

Lâm Tâm cười khiêm tốn, đưa văn kiện trong tay tới: “Phân tích hướng đi của ba ngày gần đây, và cả sách lược kiểm soát.”

Đàm Hi nhận lấy, đọc lướt nhanh: “Khống chế giá cổ phiếu khá tốt, đợi ổn định ở mức 30 tệ thì có thể tạo biến động lưỡi cưa, chú ý tốc độ, không nên quá đột ngột, chúng ta vẫn còn hiện nghị với bên Phúc Tường.”

“Ừ, trong lòng tôi tự có tính toán.”

Đàm Hi đóng tư liệu, trả lại cho anh ta: “Rút tiền của CK ra trước, Thịnh Dụ có thể ổn định thêm hai ngày.”

“Được.”

“Tình hình cọ xát của nhân viên trong bộ phận giao dịch thế nào rồi? Bầu không khí làm việc ra sao?”

“Đều là người trẻ tuổi, có chủ đề chung, nhanh chóng làm quen với nhau, tuy có lúc vẫn còn tồn tại bất đồng về mặt chuyên môn, nhưng xét về tổng thể thì khá là hòa thuận.”

“Bộ phận giao dịch chứng khoán có ít người, cầu chất không cầu lượng, nhưng thiên tài thường hay tự phụ, về mặt điều chỉnh quan hệ đồng nghiệp, chắc anh sẽ phải tốn nhiều tâm tư một chút.”

Lâm Tầm gật đầu: “Tôi đã rõ.”

Nửa tháng sau, giá cổ phiếu của Phúc Tường trở lại mức trước khi xảy ra “chuyện thu mua”, CK và Thịnh Dụ bán đi bớt số cổ phần thu về được 2 trăm triệu, trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.

Cuối tháng 7, thiệp mời đám cưới của cậu chủ Phúc Tường và công chúa nước Ả rập được gửi đến tay Đàm Hi, địa điểm: Manhattan.

Nhiễm Dao bận xong việc update mùa xuân hạ, cuối cùng cũng xem như đã được rảnh rỗi.

“Đàm đại tổng tài, nghe nói cậu vừa kiếm được một món béo bở từ chỗ Phúc Tường, có hứng thú ra ngoài dạo phố với tớ, sẵn tiện xài bớt tiền không?”

“Địa điểm.”

“Vạn Tượng Thành.”

Đàm Hi sắp xếp xong công việc, lái Porsche đến thẳng chỗ hẹn.

Xe xịn, người đẹp, tỷ lệ xoay đầu cao ngất ngưỡng.

Nhiễm Dao ngồi trong quán cà phê ngoài trời, cô đứng dậy, ngoắc tay với Đàm Hi.

Hai người tụ họp, đi thẳng vào trung tâm thương mại.

“Hôm nay cậu có xem “Báo tài chính kinh tế không?” Nhiễm Dao bước vào thang máy trước, sau đó xoay lại cười với Đàm Hi.

“Cậu muốn nói đến Đàm Vi?” Đàm Hi mang giày cao gót bước vào, ấn nút đóng cửa.

“Chỉ phạt có 500.000 tệ, cái giá làm người ác quá thấp.”

“Còn cấm vào thị trưởng 5 năm, một bài học nhớ đời dành cho họ.”

“Nhưng tớ vẫn thấy quá nhẹ. Nhiều khách lẻ bị lừa như thế, nếu không phải cậu ra tay giúp đỡ Phúc Tường thì chỉ e là sẽ có người nhảy lầu mất.”