Con Dâu Trời Phú

Chương 1206




“Ngày vui ông nói những điều này làm gì?” Bà cụ lau khóe mắt, kéo ông cụ ngồi xuống.

“Tôi làm gì chứ? Tôi… tôi… vẫn chưa nói xong…”

“Say bét nhè nói năng linh tinh rồi mà còn nói nữa sao?”

“Mặc kệ tôi…” Lục Giác Dân đẩy tay bà cụ ra, xoay sang nhìn thẳng vào Lục Chinh, “Bây giờ cháu kết… kết hôn rồi, sau này là chồng, là cha của người ta, trách nhiệm trên vai sẽ càng nặng nề. Ông hy vọng cháu đừng bao giờ quên trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác…”

Lục Chinh nâng ly, uống cạn, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm tối tăm, cứ như vòng xoáy thời không thần bí.

Đàm Thủy Tâm dở khóc dở cười: “Ngày vui mà ông còn lên cơn dạy bảo nữa à? Ngay cả một câu chúc tốt lành cũng không biết nói…”

“Ai nói tôi không biết chứ?”

“Vậy nói ra nghe thử xem?”

“Cháu nội ngoan cháu dâu ngoan, chúc hai đứa… sống cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm, trời cao đất rộng chắp cánh cùng bay!”

Ăn xong, Lục Chinh đi thanh toán, bà cụ và dì Hà trông chừng hai đứa bé.

Đàm Hi và bác Từ đỡ ông cụ.

Gió đêm se lạnh thổi bay cơn say, Lục Giác Dân rùng mình, tỉnh táo hơn không ít.

“Tôi…, uống nhiều rồi à?”

Bác Từ gật đầu: “Đúng là uống không ít.”

Đàm Hi đưa gậy cho ông cụ. Lục Giác Dân nhận lấy theo phản xạ, nhưng nhanh chóng mới nhận ra người đỡ ông lúc nãy là Đàm Hi.

“Khụ… cảm ơn nhé.”

“Không cần khách sáo đầu ạ.” Thái độ tự nhiên, thoải mái phóng khoáng.

“Con bé này, bây giờ nhìn lại thấy khá vừa mắt.”

Đàm Hi nhếch môi, nửa đùa nửa thật, “Nói như thế, trước đây cháu lại khiến ông thấy không vừa mắt ư?”

“…” Nói thừa!

“Không sao, dù sao cũng đã là người một nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhìn nhiều một chút sẽ thấy vừa mắt thôi.”

“…” Da mặt dày thật.

“Không còn sớm nữa, hay qua chỗ cháu ngủ lại một đêm?” Đàm Hi hỏi, nhưng lại tự đáp, “Dù sao lúc nãy nghe bà nói là bà muốn ở cùng với hai đứa nhóc một khoảng thời gian.”

“Khụ! À, ta hơi đau đầu, ngủ một đêm cũng được.”

Khóe môi bác Từ co giật: Ông chủ à, ông có biết khả năng diễn xuất của ông rất tệ không?

Đàm Hi hơi nghiêng đầu, ở góc độ mà Lục Giác Dân không thấy, khóe môi cô hơi cong lên: Trước đây sao không phát hiện ra ông cụ cũng khá hài hước nhỉ.

Cứ như thế, Lục Giác Dân, Đàm Thủy Tâm, bác Từ, dì Hà đều ở lại Thanh Tuyền Thiên Vực.

Cảm ơn Hồng Phong ra tay rộng rãi, tặng cô một căn biệt thự to tướng, nếu không đã không thể chứa được nhiều người như thế.

Lục Chinh tắm xong bước ra, trời đã khuya.

Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm tiêu điều, ánh trăng sáng tỏ.

Đèn trong phòng ngủ phụ đã tắt, hai đứa bé cũng chìm vào giấc mơ.

Đàm Hi ngồi bên giường sấy tóc, đột nhiên, mu bàn tay cảm thấy ấm áp. Lục Chinh nhận lấy máy sấy tóc trong tay cổ: “Để anh.”

10 phút sau, “Khổ rồi.”

Anh đặt máy sấy tóc vào trong ngăn tủ đầu giường.

Bỗng nhiên anh khựng lại, chuyển sang cầm hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ ở trong đó.

Đàm Hi nhướng mày: “Làm gì vậy?”

“Tìm chỗ cất.”

“Cất?”

“Chẳng lẽ không nên cất sao?”

“Một cuốn sổ chứng nhận kết hôn thôi mà, nhìn dáng vẻ của anh kìa?” Đàm Hi vén những sợi tóc lưa thưa trước trán, cô buồn cười.

Chỉ thấy anh trịnh trọng khóa hai cuốn sổ màu đỏ vào trong két sắt, còn đặt mật mã riêng nữa.

Đàm Hi há mồm trợn mắt: “Anh đang đề phòng trộm, hay là để phòng em?”

“Cả hai.”

“Vợ không an phận, lỡ chạy mất thì sao? Phải phòng hậu hoạn trước đã!”

Đàm Hi trợn mắt, “Thế có cần tìm sợi dây trói em lại không?”

Lục Chinh suy nghĩ trong chốc lát: “Ý kiến không tồi, nếu em chịu thì anh…”

“Ngừng lại!” Đàm Hi ngồi khoanh chân trên giường, “Chủ đề này… cho qua.”

Lục Chinh nhật chiếc khăn lông rơi dưới thảm lên đặt sang một bên, anh đi đến trước mặt Đàm Hi, năm ngón tay luồn qua tóc cô, chạm vào da đầu ấm nóng.

“Hình như vẫn còn hơi ướt?”

“Không sao, thời tiết này sẽ khô nhanh thôi.”

“Vì sao không để tóc dài?”

Đàm Hi khựng lại, có sao nói vậy: “Không tiện.”

Khi cô còn ở nước ngoài, không chỉ phải chăm con, mà còn phải làm việc, bận đến mức tắm rửa gội đầu cũng là chuyện xa xỉ.

Cộng thêm, trước khi cai sữa hai đứa nhóc rất thích túm tóc cô, đừng thấy tụi nó vẫn còn là trẻ sơ sinh, nhưng lực tay không hề nhỏ đầu, tóm lại sau N lần bị túm đau, cô không còn để tóc dài nữa.

“Sao nào, anh không thích tóc ngắn?”

Lục Chinh lắc đầu: “Em thế nào anh cũng thích.”

“Đại Điềm Điềm, bây giờ anh nói những lời tình cảm càng ngày càng lưu loát rồi.

“Vậy có dụ dỗ được em không?”

“Muốn dụ dỗ em?” Đàm Hi nhướng mày, nở một nụ cười gian manh, mang theo vẻ lười nhác bất cần.

“Ừ, muốn.” Trong một vài phương diện nào đó, Nhị Gia vẫn rất thành thật.

“Đây đều là những chiêu trò em dùng chán từ hồi 800 năm trước rồi, e rằng đạo hạnh của anh vẫn chưa đủ đâu, ngoan, cố gắng luyện nhiều vào là sẽ lên cấp thôi.”

“Thế này thì sao?”

Đàm Hi sửng sốt. Anh lùi về sau một bước, quỳ một chân trước mặt cô, không biết từ chỗ nào lấy ra được một chiếc nhẫn như dùng ảo thuật vậy.

Không có chiếc hộp nhung màu đỏ hình trái tim, mà trực tiếp dùng tay cầm nhẫn, viên kim cương căng tròn hướng lên trên, mặt cắt phản chiếu ánh sáng chói mắt.

“Anh…”

“Nhẫn cầu hôn, lúc trước thiếu, bây giờ bù lại cho em.”

“Mua lúc nào vậy? Sao em không biết?”

“Đặt làm vào ba tháng trước, hôm nay mới đến.”

Ba tháng trước? Đàm Hi sửng sốt.

“Hay lắm, anh đã có âm mưu từ trước rồi đúng không?” Nhưng không thể phủ nhận, con tim cô đang rung động mãnh liệt.

Nhịp thở chậm lại, nhịp tim tăng tốc.

Thình thịch thình thịch…

“Đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ cầu hôn có phải đã quá muộn rồi không?”

“Không đâu. Anh muốn cho em những thứ tốt nhất trên cõi đời này.”

Kim cương tốt nhất, nhẫn tốt nhất, lời cầu hôn chân thành nhất.

“Đàm Hi, em đồng ý gả cho anh không? Từ nay về sau, không bao giờ xa cách, răng long đầu bạc, sống chết không rời.”

Cô rơm rớm nước mắt, tuy tầm nhìn mông lung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định của anh.

Cô nói: “Em đồng ý.”