“Không phải chứ? Lục Tổng nghiêm túc như thế mà cũng chơi trò bao nuôi à?”
“Ai mà biết? Đàn ông mà, bên ngoài một kiểu, bên trong lại là một kiểu khác.”
“Có phải người phụ nữ kia đã từng tới rồi không nhỉ? Nhìn quen mắt lắm…”
“Ồ… Cô nói thế tôi mới nghĩ ra, có phải là người phụ nữ mặc váy hàng hiệu màu đen không nhỉ?”
“Chính xác!”
“Hôm qua mặc đen, nay lại mặc trắng.”
Hơn nữa, tất cả đều là hàng hiệu, bằng nửa năm tiền lương của cô ta.
“Phụt… Các cô nói xem, hết đen lại trắng, có giống vội về chịu tang hay không?” Lời này nói hơi quá đáng nên vẻ mặt mọi người dần trở nên xấu hổ, không ai nói tiếp.
Nói xấu người ta sau lưng cũng thôi đi, chủ yếu là do hâm mộ ghen ghét nhau, cũng không có ác ý quá lớn, nhưng nếu đã nâng lên mức độ nguyền rủa thì hiển nhiên lại khác.
“Tôi thấy bộ đồ công sở mà cô mặc không đen thì cũng trắng, nói như thế, cô cũng muốn vội về chịu tang à?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Mọi người quay ra nhìn theo bản năng, chỉ thấy hai vai nam nữ chính mà bọn họ đang nghị luận đúng cách đó không xa.
Mặt Lục Chinh không có cảm xúc gì. Đàm Hi lại như cười như không.
“Lục Tổng…” Có sự xấu hổ nào có thể sánh bằng việc bàn tán về cấp trêи mà còn bị bắt quả tang tại trận chứ?
Lúc đầu còn líu ra líu ríu, lúc này lại thành một đám người có vòi rụt cổ.
“Loại nhân viên có tố chất như thế này ấy mà, công ty không phá sản mới là lạ.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng, cũng không biết là nói cho Lục Chinh nghe hay là nói cho mọi người nghe nữa.
Mọi người càng cúi gằm mặt hơn. Trần Khải đứng ở một bên thấy toàn bộ quá trình tỏ vẻ: Thiên đường có lối không lên, địa ngục không cửa lại cứ xông vào… ngu ngốc!
Đàm Hi bị coi là “địa ngục“. Bà đây có nói gì sai sao?
Vốn dĩ cô chỉ muốn đi ra ngoài ăn cơm trưa với Lục Chinh, sau đó trở về tiếp tục bồi dưỡng tình cảm mà thôi. Ai ngờ vừa mới ra khỏi văn phòng đã nghe thấy mấy lời này.
Tiểu tình nhân gì đó còn chưa tính, nhưng đã kéo tới cả vấn đề “vội về chịu tang” thì quả thực không thể nhẫn nhịn được.
Thế nên Đàm Hi phát tác ngay tại chỗ, cũng chẳng thèm quan tâm đây là địa bàn của ai, có cần cho người đàn ông của mình mặt mũi hay không. Dù sao, tính cố vốn dĩ đã như thế. Lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, trong lúc lơ đãng thả ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải run rẩy sợ hãi.
Đàm Hi: “Tất cả mọi người đều là người làm công ăn lương, tuy rằng giờ không làm văn tự ngục* nữa, nhưng có những đạo lý thì vẫn bất di bất dịch, đáng chú ý nhất là… họa là từ miệng mà ra.”
* Văn tự ngục: Thời cổ đại thường có những từ cấm không được nói ra, nếu nói ra sẽ có thể bị phạt tùy theo mức độ. Ví dụ như không được nói những từ có tên của Hoàng Đế…
Nói xong, cô lập tức rời đi. Lục Chinh cất bước đuổi theo, trước đó đã kịp ném cho Trần Khải một ánh mắt ra hiệu.
Trần Khải hiểu ý, ánh mắt nhìn về phía mọi người đang lo sợ bất an không mang một chút về thương hại nào: “Xem ra hôm nay không chỉ có phòng kế hoạch phải đi rồi, cả văn phòng cũng cần chuẩn bị tinh thần đi. Nếu Lục Tổng đã không quan tâm đến một phòng kế hoạch thì cũng chẳng cần để ý mấy người…”
Ngụ ý, đuổi việc đám người xấu tính các cô dễ như trở bàn tay.
“Trợ lý Trần, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là tương đối… tò mò về Lục Tổng thôi.”
“Thế nên các cô thể hiện sự tò mò bằng cách chửi bới người ta à?” Mặt Trần Khải không có cảm xúc gì.
“Tôi không hề…”
“Có cần tôi nhắc lại mấy lời cô mới nói xong không? Hay là xem video giám sát?”
“… Xin lỗi.” Đàm Hi đi rất chậm, Lục Chinh nhanh chóng bắt kịp. Hai người sóng vai cùng bước vào thang máy, cửa khép lại, lập tức đi xuống.
“Anh còn chưa nói cho em biết, năm đó tại sao lại thu mua Đàm Thị?”
“Chẳng phải có muốn ư?” Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ.
Trong mắt Đàm Hi thoáng hiện lên ánh sáng, “Em muốn, anh đều cho sao?”
Người đàn ông mím môi, rõ ràng không muốn nói nhiều.
“Anh không nói em cũng biết.” Đàm Hi cười tỏ vẻ rất chắc chắn.
“…”
Vào thời điểm như thế này, tốt nhất là anh nên im lặng.
“Em đã xem qua tư liệu về công nghiệp Bàn Quy rồi.” Đàm Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Phát triển ở trong nước không tệ, nhưng mà phát triển ở nước ngoài thì… khá là không xong.