Hơi thở của Lục Chinh cứng đờ, hương thơm quanh quẩn trêи người cố vấn vít nơi chóp mũi anh, mang theo ý dụ dỗ đây lả lướt.
Tuy đã cố gắng tỏ ra không có cảm xúc gì nhưng phản ứng trực quan của thân thể không lừa được người. Mắt đen sâu như biển, còn hơi có ánh lửa nhảy lên.
Đàm Hi thoáng nghiêng đầu, chóp mũi cọ qua chóp mũi, bốn mắt nhìn nhau, người nọ có thể tiến vào trong đáy mắt người kia. Hơi thở giằng co, mập mờ lan tràn.
“Tức giận anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác, đáp án này làm anh vừa lòng chưa?” Cô nhướng mày, ánh mắt nóng rực.
Ánh mắt Lục Chinh hơi lóe lên.
“Không định giải thích gì sao?” Đàm Hi duỗi tay, ngón trỏ vuốt ve cằm người đàn ông, cười như không cười.
“Tôi không hề như thế.” Không hề nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác.
“Thật không?”
“Thật.”
“Hừ! Cô ả kia có gì đẹp chứ?” Đàm Hi bĩu môi, người thì lùn, da lại đen, đôi mắt lúng là lúng liếng, rõ ràng là loại không an phận.
Trong mắt Lục Chinh hiện lên ý cười lướt qua trong giây lát. Nhưng, Đàm Hi cũng không để ý thấy.
Cốc cốc… Tiếng gõ cửa truyền vào.
“Vào đi.” Đàm Hi lùi lại hai bước, khẽ họ một tiếng, sửa sang lại vẻ mặt.
Cửa bị đẩy ra, Trần Khải căng da đầu đi vào, làm lơ vị khói thuốc súng còn chưa tan trong không khí, đặt một sấp tài liệu xuống trước mặt Lục Chinh.
“Đây là đơn xin thôi việc của tập thể phòng kế hoạch, ngài xem…”
“Thôi việc tập thể ư?” Trần Khải gật đầu, nếu không anh ta cũng chẳng dại dột đi gõ cửa vào lúc này.
Đàm Hi nghe thấy thế thì nhướng mày, rất có vài phần hóng xem kịch vui.
“Có cần tôi ra mặt giữ lại hay không?”
“Không cần.” Lục Chinh xua tay, “Bọn họ đi rồi vừa lúc tạo cơ hội cho những người khác thay đổi vị trí làm việc. Báo xuống, cạnh tranh luôn cần sự căng thẳng, thà thiếu chứ không ẩu, nếu cuối cùng có thể tuyển ra đội nhóm chất lượng thì trực tiếp nhận luôn.”
“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.” Lục Chinh ra quyết định như thế, Trần Khải hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ cương nghị, đây mới là phong cách của Lục Chinh. Không chừng, chuyện xin thôi việc tập thể này cũng đã nằm trong dự đoán của anh rồi.
Trần Khải lui ra ngoài, còn vô cùng tri kỷ mà đóng cửa lại.
Tròng mắt Đàm Hi chuyển động, “Anh… tại sao lại thu mua Đàm Thị?”
“Do yêu cầu khuếch trương công ty.” Trả lời rất đúng đắn.
“Tại sao lại đổi tên là Bản Quy?”
“Kết quả sau khi Hội đồng quản trị họp bàn.”
“… Nói tiếng người.”
Lục Chinh đảo mắt, lạnh lùng nhìn cô, “Cô muốn nghe cái gì?”
Đàm Hi mỉm cười không hề thẹn thùng, cũng chẳng hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, “Muốn nghe anh nói, anh thu mua là vì em, đổi tên cũng là vì em.”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, ánh mắt lập lòe hai cái, hừ lạnh, “Mặt thật lớn.”
Đàm Hi ghé đầu lại sát gần mặt anh, chớp to mắt, “Nhìn cho cẩn thận, mặt em to thật sao?”
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, trang điểm nhẹ nhàng, trán đầy đặn, cằm thon gọn. Thời gian năm năm dường như không để lại trêи gương mặt cô bất kỳ dấu vết nào, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách như trước, vẫn khiến cho anh… hoa mắt, điên đảo thần hồn.
Lục Chinh xoay đầu, rời tầm mắt. Đàm Hi lại thò tới, “Anh trốn tránh cái gì chứ? Hả?”
“Tránh ra.”
“Không tránh.”
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, lộ ra ý cảnh cáo.
Đàm Hi vờ như không thấy, “Có phải phát hiện ra mặt em không chỉ nhỏ mà còn rất đẹp hay không?”
Cả buổi sáng, Đàm Hi phát huy toàn bộ công lực quấn người của mình, không ngừng lắc lư trước mặt người đàn ông để giành cảm giác tồn tại với anh.
Lục Chinh tuy không đáp lại cô nhưng cũng chẳng đuổi người đi. Không ngờ trêи dưới công ty đã sớm nổ tung rồi.
Đầu tiên là phòng kế hoạch từ chức tập thể, thứ hai là quan hệ giữa Đàm Hi và Lục Chinh. Cái trước phải quy công cho năng lực làm việc có trêи có dưới của Trần Khải, cái sau thì Lý Tinh trở thành đại công thần.
Phiên bản đầu tiên là… Có một người phụ nữ tới tìm Lục Tổng, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ không đàng hoàng, không chừng là tình nhân số 108 từ đầu chui ra.
Phiên bản sau đó đổi thành… Có một người phụ nữ, là tình nhân của Lục Tổng, đã tìm tới cửa.