Con Bướm Và Vại Mật

Chương 3: Chỉ huy Bành, ngài đi thong thả




Trong số những người đến núi Đông Ngũ hôm nay còn có Bành An.

Anh và Trương Quân khởi hành vào hai thời điểm khác nhau. Một người lái xe nhanh, một người lái xe chậm, trùng hợp là, cả hai đều đến trước cổng lớn cùng lúc.

Cánh cổng lớn màu đen có những thanh sắt đan xen, được khảm những chiếc đinh sắt lớn nhỏ, biển hiệu của nhà tù rất đơn giản và rõ ràng.

Trương Quân và Bành An gần như xuống xe cùng một lúc. Cả hai đều không chủ động chào hỏi nhau, ngoại trừ về chuyện của Lục Niên ra thì sự tương tác giữa họ chỉ bằng không.

Cổng lớn phát ra âm thanh kim loại chói tai.

Bành An và Trương Quân lần lượt xuất trình giấy tờ tùy thân, sau khi đi vào, người này rẽ trái, người kia rẽ phải.

Trong làn gió thu như được cuốn theo những lưỡi dao nhỏ, Bành An đành phải kéo cao cổ áo. Đi được vài bước, anh quay đầu lại.

Đúng như dự đoán, thanh tra Trương không phải đến đây để gặp phụ nữ.

Đây chính xác là điều mà Bành An đánh giá cao, một cuộc tuần tra lấy việc công xử theo phép công.



Quản ngục ở núi Đông Ngũ nhiều nam hơn nữ, bên khu cho nữ chỉ tuyển một bác gái quản giáo.

Khi Bành An đến trước cửa khu nữ, đúng lúc bác gái quản giáo cũng mở cửa định ra ngoài.

Bà khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, tóc nửa xám nửa trắng, từng nếp nhăn kéo dài xuống dưới như những đường nét sắc cạnh. Nghe thấy mục đích đến đây của Bành An, bà khẽ nhướn hàng lông mày mảnh tựa kim: “Hôm nay xui rồi, các lão cai ngục trưa nay có ăn mừng, uống vài chung rượu, bây giờ vẫn còn nằm kia. Chìa khóa phòng thăm hỏi đều nằm trong tay bọn họ, tôi không đưa ra quyết định được.” Trong lúc nói chuyện, bác gái quản giáo đã đánh giá Bành An một lượt.

Chiếc áo khoác len cao cấp của anh ta được cắt may thật tinh xảo, túi áo được trang trí bằng những đường viền, từng chiếc cúc áo đều được chạm khắc hoa văn nhỏ li ti. Bác gái quản giáo đoán rằng, người đàn ông này rất giàu.

Bành An: “Tôi muốn gặp Lục Niên.”

Bác gái quản giáo đứng đối mặt với cơn gió, vừa lúc bị gió thổi trúng. Bà khoanh hai tay lại, đút vào ống tay áo: “Gió thổi mồm tôi khô hết cả rồi, điều cần nói tôi cũng đã nói xong, hôm nay anh không gặp được đâu.” Bà lùi lại một bước, giả vờ đóng cửa lại. Trong mắt bà chợt lóe lên điều gì đó, bà nhìn thật chăm chú, trước mắt bà bỗng xuất hiện một đồng đại dương.

Bành An vẫn lặp lại câu nói đó: “Tôi muốn gặp Lục Niên.”

Bác gái quản giáo nhìn đông nhìn tây, vội vàng cầm lấy đồng đại dương: "Phòng thăm hỏi bị khóa rồi. Anh đi theo tôi, tôi dẫn anh đến kho chứa củi gặp cô ấy.”

Bành An đẩy cửa bước vào.

Bác gái quản giáo lại quay đầu lại: “Nói trước, chỉ được gặp một lúc thôi đấy.” Sau đó bà nhanh chóng rời đi.



Trong xưởng dệt, tiếng cạch cạch vang lên không ngừng.

Bác gái quản giáo nhìn quanh một lượt, trông thấy một nhóm phụ nữ mặc đồ xám. Bà gọi to: “Lục Niên.”

Mỗi một tù nhân đều được đánh một con số riêng. Đám cai ngục sẽ gọi trực tiếp bằng số. Bác gái quản giáo tuổi đã cao, đếm một hai ba bốn, rất thường hay gọi nhầm người. Bà cảm thấy gọi bằng tên sẽ dễ hơn.

Lục Niên giẫm một chân lên khung cửi gỗ, một tay vội siết chặt sợi chỉ, nhưng lại không nghe thấy tiếng gọi.

Lý Đại vẫy tay: “Lục Niên.”

Lục Niên quay đầu lại.

Ngoài Lý Đại ra, người vẫy tay còn có bác gái quản giáo.

Bác gái quản giáo đứng sang một bên, đợi Lục Niên đi ra mới nói: “Có người đến thăm cô.”

Bác gái quản giáo nhìn Lục Niên từ trên xuống dưới. Bà đã sớm nhận thấy rằng, mỗi lần các lão cai ngục đến đây chuyển C307 vào phòng thăm hỏi, họ đều không giấu được nụ cười trên môi. Hóa ra nhà họ Lục là một gia đình giàu có, và vô cùng hào sảng.

Bác gái quản giáo nói: “Đi thôi, đến kho chứa củi đi.”

Người thường xuyên đến thăm mang họ Kim, tên là Trường Minh. Là một luật sư. Anh ta đến mỗi tháng một lần, đặc biệt quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của cô.

Lục Niên không có kiên nhẫn, sẽ luôn cố tình nói cho đối phương biết một ngày mình đi đại tiện bao nhiêu lần.

Kim Trường Minh mặt không đổi sắc, vô cùng chuyên nghiệp.

Lục Niên xem như vị luật sư Kim này là vì quan tâm cô nên mới đến đây.

Không ngờ người đến lần này lại là Bành An.

Mùa đông còn chưa đến, anh ta đã khoác lên người một chiếc áo khoác dày, cổ áo lông dựng cao, che đi chiếc cằm nhọn của anh ta. Cặp kính gọng vàng kia tựa như được treo trên một chiếc cổ lông thú.

Ma ốm vẫn là ma ốm. Ngay cả khi đã vào trong nhà, anh ta vẫn bọc lấy cả người như đang gặp bão tuyết lớn.

Cả hai đứng cạnh một đống củi mục nát, bên cạnh là dao đốn củi, rìu và cưa. Đây thực sự không phải là một nơi tốt.

Lục Niên lùi lại.

“Tâm trạng cô trông rất tốt.” Bành An là người lên tiếng trước.

“So với anh thì tốt hơn nhiều.” Cô đã lâu không gặp anh, phát hiện anh vẫn gầy yếu như trước.

“Mấy ngày nay tôi bị cảm.” Bành An ho hai tiếng, không hít thở được, bị nghẹn đến mức ho khan liên tục, trên mặt tức khắc mất đi huyết sắc.

Lục Niên thực sự sợ anh sẽ chết đột ngột ở đây: "Anh có việc gì thì nói mau, nói xong thì về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tôi…… Khụ khụ.”

Cô xua tay: “Đừng nói gì nữa cả, cút vào bệnh viện đi.” Rốt cuộc là ai đang bị phạt? Anh ta, một con người tự do tự tại nhưng trông còn tiều tụy hơn cả cô.

“Cô Lục.” Bành An thở phì phò, “Cô vào đây bao nhiêu tháng rồi, nghe bảo hai tháng gần đây chứng táo bón ngày càng trầm trọng hơn à?”

“……” Xem ra luật sư Kim đã thực sự kể về tình trạng đi vệ sinh của cô.

Bành An: “Ở đây không được phép mang trái cây từ bên ngoài vào, cô nhớ tập thêm các bài tập để giảm nhu động ruột.”

Nhìn dáng vẻ tận tình khuyên bảo của anh, Lục Niên cảm thấy thật buồn cười.

Tên ngốc này.

Cô hỏi: “Vết sẹo trên ngực anh đã lành chưa?”

“Cũng tạm ổn. Bác sĩ nói nó sẽ mờ dần theo thời gian.”

Vụ án hộp đêm đã kết án từ lâu, Trương Quân cũng từ bi, không truy cứu nữa.

Lục Niên cho rằng, đến nay Bành An vẫn chưa biết nhát dao kia là do cô đâm. Sau khi nghe anh cằn nhằn, cô nói: “Anh có thể dùng tiền của tôi.”

“Cô…… Tôi không thiếu tiền.” Khuôn mặt tái nhợt của Bành An lập tức đỏ lên, “Tôi sẽ không chịu khuất phục dưới tiền của cô.”

Cô giơ tay định chọc vào mặt anh.

Bành An vội vàng lùi lại, giẫm phải một khúc củi, suýt thì ngã vào đống củi bên cạnh.

Lục Niên chỉ ngón tay vào trán anh: “Mua áo khoác bông cho anh! Chữa cảm lạnh cho anh! Sợ anh chết cóng rồi sẽ không còn ai chăm lo hậu sự cho tôi nữa!”

“Ồ.” Anh gục đầu, nửa gương mặt giấu trong cổ áo.

Sau khi nói xong lời này, Lục Niên xoay người rời đi, đi tới cửa, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại lần nữa.

Lúc này, bác gái quản giáo đã đến: “Đến giờ rồi.”

“Bành An.” Lục Niên nói.

Anh uất ức chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Bác gái quản giáo nôn nóng gọi: “Các lão cai ngục tỉnh rượu rồi, một lát nữa sẽ tới đây.”

Bành An: “Tôi sẽ lại đến.”

Lục Niên bị bác gái quản giáo kéo ra ngoài.



Bành An đứng bên ngoài kho chứa củi đợi người quay lại.

Quả nhiên, sau khi bác gái quản giáo đưa Lục Niên về, bà ấy lập tức chạy đến, luôn miệng phàn nàn: “Các người lại đến thăm hỏi. Núi Đông Ngũ còn có luật lệ, trước kia đã phá lệ mấy lần rồi, các người còn ——” Lời còn chưa dứt, bác gái quản giáo đã lập tức im bặt.

Bành An cầm trong tay một đồng đại dương, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây, được không?”

“Được được được.” Bác gái quản giáo liên tục gật đầu. Bà thường hay thu nhận tài sản từ tù nhân, lặt vặt, tích cóp cả tháng cũng không bằng số tiền mà người này đưa cho bà trong hôm nay. Hiếm khi gặp được người hào phóng như vậy, hai mắt bà sáng bừng, “Ngài đây tên gọi là gì?”

“Bành.”

“Chỉ huy Bành.” Những nếp nhăn trên mặt bác gái quản giáo đã giãn ra, vẻ mặt không còn nghiêm nghị bực dọc như trước đó nữa.

“Bà cứ giữ lấy đi, đừng phô trương.”

“Tôi biết tôi biết, tôi đương nhiên biết.” Bác gái quản giáo cất đồng đại dương vào túi, “Tôi ở đây đã mười năm rồi.”

“Phiền bà chiếu cố cô ấy nhiều hơn.” Bành An lại đưa ra một đồng đại dương khác.

“Ngài yên tâm, chắc chắn là như thế rồi.” Bác gái quản giáo cúi đầu khom lưng, “Chỉ huy Bành, ngài đi thong thả.”