Con Bướm Và Vại Mật

Chương 2: Đây chính là đích đến




Rõ ràng đang có chút khí lực cần được giải tỏa, nhưng Trần Triển Tinh lại rất lười biếng.

Cả người bất động, suy nghĩ mông lung.

Anh tính toán thời gian mình lao động cùng Lục Niên. Vì mục đích gặp mặt hai lần một tháng, anh có nên tiếp tục chịu đựng lũ đàn ông hôi hám đó không?

Đây là câu hỏi điều gì quan trọng hơn.

Trần Triển Tinh đi vào nhà tắm.

Giữa tiếng nước chảy "Ào ào", anh ngắm nghía em trai của mình.

Đã lâu không được nhìn thấy phụ nữ, cái thứ trắng nõn nà đó khiến anh nhớ mãi không quên. Không chỉ có thế, sau khi tắm xong và quay lại chỗ ngủ, anh đã nằm suy nghĩ cả buổi mới chìm vào giấc.

Người thì ngủ rồi, nhưng trong mơ vẫn xuất hiện Lục Niên.

Giấc mơ quay trở lại cảnh Lục Niên đang tựa vào vai bạn trai, khi nghe thấy Trần Lực Hạo gọi mình, cô đã quay mặt lại.

Mắt ngọc mày ngài, nhan sắc tuyệt trần.

Mỗi người đàn ông ở đó đều có địa vị và quyền lực hơn bạn trai cô. Nhưng cô vẫn không để tâm đến người khác, đôi mắt ngấn nước dán chặt trên gương mặt người bạn trai, ngập tràn thứ tình yêu nồng nàn say đắm.

Cô cùng bạn trai tay trong tay, không giấu được nụ cười trên môi. Nếu không có sự hiện diện của những người khác, có lẽ cô đã nép vào lòng bạn trai mình.

Cả hai cùng ân ái, vô cùng chướng mắt.

Trần Lực Hạo bật cười vài tiếng.

Trần Triển Tinh nghe thấy nụ cười đó, anh liền biết bọn họ đang nghĩ gì.

Nếu mọi chuyện không phát triển thành sự trả thù của Lục Niên, Trần Triển Tinh vẫn mãi là người ngoài cuộc.

Trong giấc mơ, anh đến gần hơn, nhìn thật rõ người phụ nữ ấy.

Da trắng bệch, nhợt nhạt tựa như không có máu. Cô cắn môi dưới, rách cả da, mắt đỏ hoe, giận dữ trừng mắt nhìn những gã đàn ông. Cô run rẩy cầu xin bạn trai mình.

Trần Triển Tinh giữ chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Lục Niên không phải là xinh đẹp nhất, điểm quyến rũ nhất của cô chính là nụ cười uốn cong trên gương mặt lúc cô trả thù, hệt như một lưỡi dao sắc bén, phản chiếu ánh sáng trên đó.

Lúc này, với đôi mắt đẫm lệ, cô bỗng mỉm cười với anh.

Trần Triển Tinh nghĩ, khi một người đàn ông nhìn thấy đôi mắt mê hoặc này, chắc chắn sẽ tình nguyện chết dưới váy của cô.

Anh tiến lại gần, thấp giọng hỏi cô: "Đây là miệng nam mô, bụng bồ dao găm sao?"

"Chắc chắn rồi." Lục Niên không hề che giấu ác ý của mình đối với Trần Triển Tinh, cô cắm chặt những móng tay sắc nhọn của mình lên da anh.

Trần Triển Tinh ngược lại cười rộ lên: "Tôi đã nhiều năm không có đối thủ rồi."

Cô vòng tay qua vai anh, phà ra một làn hơi: "Anh không sợ chết à?"

Anh ôm eo cô: "Dưới tán hoa mẫu đơn, tôi đang nóng lòng muốn thử đây."

Cô tiếp tục mỉm cười, nụ cười quyến rũ khiến anh vui mừng khi nhìn thấy, như muốn thu phục tất cả đàn ông không chịu nghe lời. Gương mặt gây hoạ này là một cái bẫy ẩn không thể cưỡng lại. Cho dù lúc này trên tay cô có con dao, anh cũng sẽ nuốt nó vào bụng.

Những tên đàn ông dư thừa đã sớm giải tán, chỉ còn lại anh và cô trong khung ảnh. Xung quanh nghi ngút lửa, tạo nên nhiệt độ nóng như thiêu đốt.

Trần Triển Tinh bất ngờ mở bừng mắt.

Anh tỉnh dậy sau giấc mơ, trở về căn phòng đầy mùi mồ hôi. Trong góc có tiếng ngáy to như sấm.

Trần Triển Tinh sờ soạng quần, ngồi dậy, lấy điếu thuốc dưới gối cho lên miệng, nhưng lại không tìm thấy que diêm.

Anh rít một hơi thuốc, không ngửi thấy mùi thuốc lá, nhưng hương thơm của người phụ nữ trong mộng lại đang quanh quẩn xung quanh anh.

Anh mơ thấy cô hết lần này đến lần khác.

-

Bầu trời phía trên núi Đông Ngũ biến thành một bụng cá trắng.

Trần Triển Tinh cả đêm không ngủ.

Sáng sớm, Tiền Tiến đưa hộp diêm đến.

Trần Triển Tinh hút xong điếu thuốc buổi sáng, vẫn lười nhác như cũ.

Vào giờ ăn sáng, anh đến căng tin mua một tờ báo.

Để nói về ngọn nguồn của nghề báo thì phải nhắc đến một cựu tù nhân. Lúc ông ta vào đây, đầu được cạo trọc hơn nửa, mái tóc dài được tết lại. Mười năm sau ra ngoài, ông ta mới kinh ngạc phát hiện, bên ngoài đã không còn a ca cách cách nữa.

Đại Thanh đã chết.

Ngửi thấy cơ hội kinh doanh, cai ngục bắt đầu trục lợi từ những tờ báo cũ. Thời gian là từ năm ngày trước, có chút ít vẫn hơn là không có gì. Đây là cách duy nhất để núi Đông Ngũ hiểu được thế giới bên ngoài.

Báo không hề rẻ, trước đây thường sẽ có nhiều người góp tiền lại để mua một tờ, cùng thay phiên nhau đọc.

Trần Triển Tinh lại vô cùng hào phóng, mỗi ngày mua một tờ.

Tiêu đề báo hôm nay là một vụ giết người hàng loạt.

Một người nói: "Một ngày nào đó tên hung thủ bị bắt, hắn nhất định sẽ vào núi Đông Ngũ."

"Vậy thì hắn phải bị bắt mới được." Tiền Tiến nhớ ra, anh đã xem qua vài bản báo cáo về vụ án này.

-

Thượng Hải những ngày gần đây, trời vừa đổ mưa, mọi người lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Người dân mất tích, người chết, nhưng phòng tuần tra thậm chí còn không biết rõ chiều cao và cân nặng của kẻ sát nhân.

Năm ngày trước, vụ án này gây xôn xao dư luận.

Đến nay, phòng tuần tra đã họp năm ngày liên tiếp.

Sáng hôm nay Trương Quân vừa đến phòng tuần tra đã bị Điền Trọng gọi lại: "Mở họp đi."

Trên tường phòng họp được dán một tấm bản đồ Thượng Hải, trên đó vẽ ba hình chữ thập, bên cạnh viết bốn chữ: Vụ án đêm mưa.

Vụ án này được báo đưa tin có tận ba hiện trường vụ án, thời điểm đều vào những đêm mưa lớn. Sau trận mưa lớn thứ tư, tạm thời vẫn chưa xảy ra án mạng, nhưng vào ngày hôm đó đã có một nữ giáo viên mất tích.

Điền Trọng: "Dựa trên phân tích về ba vụ giết người hàng loạt trước đó, vụ mất tích có thể được hợp nhất." Làm cảnh sát điều tra đã lâu nên anh có chút trực giác để phán đoán vụ án. Anh chỉ hy vọng trực giác này là sự hoang tưởng ngớ ngẩn.

Phó thanh tra ngồi ở vị trí trưởng phòng vẫn đang phân tích vụ án.

Một lính tuần tra vừa lắng nghe vừa viết vội, đầu bút cọ vào mặt giấy phát ra tiếng "Xoẹt xoẹt".

Vào tai Trương Quân, nó nghe như tiếng mưa vậy. Anh hỏi: "Khi nào sẽ có mưa to nữa đây?"

Điền Trọng: "Theo dự đoán trong mười ngày tới trời sẽ nắng."

Đây là một tin tốt đối với những tên sát nhân gây án chưa bị bắt giữ.

Số manh mối của vụ án vẫn không tăng, trong khi áp lực lên phòng tuần tra lại ngày một tăng lên. Sau khi cuộc họp kết thúc, ý kiến của mọi người vẫn giống như khi kết thúc cuộc họp vào ngày hôm qua.

Trương Quân và Điền Trọng cùng ngồi lại phòng họp, bọn họ đều đang xử lý một vụ án khác.

Mười ngày trước, một người đàn ông vô gia cư đã phát hiện ra một thi thể ở nơi hoang dã. Người chết không còn nhận dạng được nữa, bùn trộn lẫn với thịt thối, đen đen vàng vàng như đất. Màu sắc nổi bật duy nhất là bộ sườn xám màu đỏ tía của người đã khuất.

Giám định pháp y xác định người này đã tử vong cách đây hơn một tháng.

Khi người tuần tra dọn dẹp thi thể, bên dưới lộ ra một tờ giấy ố vàng. Chữ viết trên giấy đã bị phai mờ, có một người họ Tiền, mặt sau là một dãy số bị loang lổ vết bẩn.

Đội tuần tra đã mất vài ngày để phục hồi nguyên trạng những con số ấy.

Điền Trọng đoán đây là số điện thoại. Anh bấm số gọi đi, quả nhiên có người bắt máy.

Đối phương là nhà môi giới. Nghe tin cảnh sát đang điều tra vụ án, anh ta nói: "Người trong công ty chúng tôi đều sử dụng số này. Cảnh sát trưởng muốn tìm ai đây ạ?"

Điền Trọng: "Một người họ Tiền."

Người môi giới: "Tiền á? Ở chỗ chúng tôi không có ai họ Tiền cả."

Điền Trọng: "Trước đây có ai từ chức không?"

Người môi giới tìm kiếm hồ sơ nhân viên và tìm thấy một nhân viên họ Tiền.

Điền Trọng: "Người này tên Tiền Tiến. Đã phạm tội vào tháng chín này, đang ngồi tù."

Trương Quân: "Phạm tội gì?"

"Đánh què chân cháu trai của sư đoàn trưởng." Điền Trọng lấy ra một tờ giấy từ trong túi, "Hôm qua tôi bận rộn cả ngày rồi, hôm nay đến lượt anh chạy đấy."

"Tiền Tiến ngồi nhà tù nào vậy?" Trương Quân đang định nói tiếp.

Điền Trọng liền nhét tờ giấy vào túi áo Trương Quân: "Anh đoán xem."

Trương Quân lấy tờ giấy ra, đây chính là đích đến của anh -- nhà tù Đông Ngũ.