「Cảnh sát thành phố mới đây đã triệt phá thành công vụ án liên tỉnh – thành lợi dụng ứng dụng mạng xã hội để phát tán clip khiêu d*m, trong
số đó có nhiều trường hợp bị chụp thuốc mê, cưỡng hi*p và ngược đãi bằng các thủ đoạn ác liệt, hèn hạ.
Vào tháng 10 năm nay, Đội an ninh mạng trực thuộc Công an thành phố S đã bắt giữ nghi phạm họ Trịnh – kẻ đã phát tán tin nhắn khiêu d*m, phát sóng trực tiếp video khiêu d*m lên mạng.
Qua thẩm vấn, tên Trịnh đã khai nhận hành vi phạm tội và thừa nhận rằng mình đã lợi dụng nghề nhiếp ảnh để tuyển người mẫu, chụp thuốc mê và cưỡng hi*p nạn nhân tại studio và các địa điểm khác, đồng thời quay phát hàng trăm đoạn clip trên mạng xã hội…
Sau khi Trịnh sa lưới, cảnh sát nhanh chóng nắm được tình tiết phạm tội của băng nhóm và những nhân vật có liên quan trong vụ án, đồng thời khám xét nơi ở và nơi làm việc của tất cả nghi phạm… Tổng cộng có 18
nghi phạm chính đã bị bắt trong chiến dịch truy bắt thống nhất này…」
Ngay khi mọi người đang háo hức chuẩn bị cho đêm giao thừa thì tin tức này chẳng khác gì thiên thạch oanh tạc khiến các nền tảng trực tuyến lâm vào tình trạng hỗn loạn. Những từ ngữ gây kích động như
chương trình live se.x, nhóm WeChat khiêu d*m chiêu hội viên, huấn luyện nô lệ tình dụ.c, v.v càng khuấy đảo dây thần kinh của công chúng và chà đạp lên điểm mấu chốt của mọi người.
Sự việc nhanh chóng sôi trào và lan truyền rộng rãi, từ khóa tìm kiếm thi nhau xuất hiện trên bảng hot search. Sau khi trưng cầu ý kiến của Vu Thời Thiên và Diêu Quang, đêm ấy Tô Đồng đăng bài phát biểu mình soạn hai tháng nay lên mạng.
Nội dung bài đề cập Trịnh, sinh viên năm cuối thuộc trường đại học nào đó đã dùng ảnh khỏa thân và clip se.x để đe dọa và khống chế vô số cô gái, đồng thời mình cũng gặp phải việc cưỡng hi*p bất thành.
Bản thân gặp may, nhưng vẫn còn đó những nạn nhân nhiều như bông tuyết trong nhóm WeChat. Các cô ấy chọn cách bịt mắt, miệng và tai, để mặc chính mình lặng lẽ tan ra và lẫn vào bùn, thậm chí trở thành “thủ phạm” mới.
Cảnh sát bắt được 18 nghi can chính, nhưng còn những kẻ chưa bị tóm thì sao? Những “người xem” kia vô tội ư? Nếu lần này nương từ, liệu sau bao lâu sau họ sẽ ngóc đầu trở lại? Rồi sẽ có bao nhiêu cô gái bị hãm hại nữa?
Những cô gái đang theo dõi vụ án này liệu có gặp ác mộng nếu phát hiện kẻ bị bắt không phải người đã hại mình?
Cô không mong mọi bạn nữ bị hại có thể đứng ra chỉ chứng nhưng vẫn hoài trông đợi. Dù tiếng nói có yếu ớt đến đâu nhưng chỉ cần cất lên chữ đầu tiên thì sẽ luôn có người nghe thấy.
Chẳng hạn như cô, cô nghe thấy được. Đó là bước đầu tiên tiến lên núi tuyết.
95% độc giả trên Weibo của Tô Đồng là nữ nên bài viết mau chóng được phát tán qua hàng nghìn lượt chia sẻ, kéo theo đó là các bài trên tài khoản cá nhân cũng được share liên tục trên Moments. Những bình luận và tin nhắn riêng với nhiều cung bậc cảm xúc từ sững sờ, phẫn nộ, bi thương, bất lực ào ạt ùa về.
Song, ngay từ đầu cũng có vài bình luận và phỏng đoán bốc mùi tanh tưởi. Có người nói: 「Chủ nhà ơi muối bỏ lòng ai người đấy xót. Cô may mắn thoát khỏi miệng cọp nên đương nhiên có quyền nói, nhưng những cô gái bị tổn thương kia sao dễ lộ mặt lên tiếng được? 」
Vô số anh hùng bàn phím kháy đểu, chẳng hạn như
chắc chủ blog chỉ muốn quảng cáo đồng hồ trẻ em định vị được thôi nhờ.Vu Thời Thiên đăng ký một acc clone toan nhào vào xáp lá cà với bọn anh hùng bàn phím, nhưng Tô Đồng ngăn cản.
“Không cần phải giải thích quá nhiều đâu ạ. Một khi đề tài nổ ra khẩu chiến sẽ dễ làm chệch hướng dư luận, cũng dễ bị người khác bắt lấy sai lầm. Môi trường mạng có khuất có rạng như ngoài đời, khó tránh hiểu lầm nghi ngại. Những ý em muốn biểu đạt đã được viết rõ ràng, cây ngay không sợ chết đứng, rồi sẽ có người tin tưởng em, không cần phải dao động ý định ban sơ chỉ vì vài tiếng ngờ vực.”
Vu Thời Thiên nhìn cô gái mặc bộ đồ ngủ mềm mại ngồi xếp bằng trên sô pha làm việc.
Toàn thân rõ ràng chỗ nào cũng mềm, duy mỗi trái tim kia cứng cáp đến vậy.
Tô Đồng kể tiếp: “Hồi trước mẹ gặp bạo lực mạng nhiều kinh khủng, không thiếu những lời chửi mắng thậm tệ hơn. Có thời điểm em chịu hết nổi cũng cũng tạo acc ảo cãi tay đôi với bọn khẩu nghiệp nhưng lỡ để lộ acc bị mẹ biết.”
“Ồ? Sau đó thì sao?” Hiếm khi nghe em kể những việc này Vu Thời Thiên nảy sinh hứng thú.
“Mẹ la em khờ. Có rảnh đi cãi cọ chẳng bằng tháp tùng bà ra ngoài dạo phố, đi spa, đi ăn Michelin các thứ. Có vậy bà mới vui vẻ trong thế giới của mình, dĩ nhiên sẽ không hơi sức đâu rầu rĩ về những thứ gặp phải trong thế giới ảo.”
Tô Đồng cười: “Thật ra lần này em làm ngược lại. Em mong các bạn nữ gặp phải chuyện này có thể lên tiếng, em mong họ có thể gác lại những điều bất hạnh và khó chịu trong thế giới ảo, để họ sống thoải mái hơn trong thế giới thực. Phải có lối thoát cho họ nói ra, nếu các cô ấy không dám công khai thì kể với em, em sẽ lên tiếng thay họ.”
Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh có theo dõi Weibo và tài khoản công của Tô Đồng. Sau khi đọc xong bài viết, họ tạo cuộc gọi video ba phương mắng Tô Đồng ra rả gần nửa tiếng.
Biết họ Trịnh là Trịnh Minh Khoan, Ngô Phỉ cao 1m7 ôm con gấu bông thỏ khóc sưng cả mắt, bảo Tô Đồng ưa ôm rịt tâm sự trong lòng, chuyện lớn đến vậy cũng không kể với họ; Triệu Oánh Oánh thấy sợ hãi và ghê tởm vì bản thân từng có ý định ghé tiệm Trịnh Minh Khoan chụp chân dung lưu giữ tuổi xuân. Cô bé dùng tất cả những câu chửi thề học được cả đời dành hết cho Trịnh Minh Khoan. Nghe xong, Vu Thời Thiên cười không ngừng.
Lục tục có các cô gái nhắn tin riêng kể chuyện của mình cho chủ blog. Tô Đồng òa lên khóc ròng khi đọc được những câu chuyện trong hộp tin nhắn. Cô mắng to –
Sao lại có bạn trai quay clip bạn gái mình còn share cho bạn xem cơ chứ, đúng là phường xấu xa.Vu Thời Thiên ngồi cạnh làm bạn với em, trà nguội châm nước nóng, chân lạnh đắp mền, thỉnh thoảng chửi đám khốn nạn kia cùng em. Tô Đồng không biết nói tục, anh chửi hộ cô.
Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Weibo bắt đầu được các tài khoản V vàng V lớn đủ các ngành nghề share bài. Tô Đồng không ngờ rằng, vài sao nữ từng trải qua bê bối giường chiếu ngày xưa đều đứng ra, có những cô dũng cảm hơn đã chia sẻ chuyện mình từng bị chụp thuốc, hãm hiếp và tấn công tình dục tại nơi làm việc.
Hơn thế nữa, nhiều nhân vật của công chúng là nam cũng đi đầu lên tiếng, bao gồm ngôi sao hot Quý Tinh Lan – người từng ủng hộ chống bạo hành gia đình trước đây, và họa sĩ truyện tranh nổi tiếng – Cung Lục Sinh.
Không chỉ có phái nữ mà nhiều phái nam cũng gặp phải chuyện này. Tương tự, bọn họ bị lưu giữ ảnh chụp và clip nhạy cảm, những lời lẽ sỉ nhục bằng bút dầu viết vào nơi riêng tư, chịu đựng đối xử như miếng giẻ rách.
Họ khó lên tiếng hơn các cô gái và cũng không có cách nào nói ra, chỉ biết che lại vết thương khó kết vảy, mặc cho nó rỉ mủ thối rữa.
Song một khi có người cho họ chút can đảm, họ sẽ phát ra tiếng gầm dữ dội hơn cả.
Từng cú dậm chân nối nhau, ngọn núi tuyết rung chuyển, lớp tuyết dày sụp đổ.
*
Vụ việc lan nhanh thần tốc. Vào mồng ba Tết, thông tin một số nghi phạm được tung ra, trong đó có Trịnh Minh Khoan.
Nếu tin tức chính phủ công bố là thiên thạch thì vụ lan truyền thông tin cá nhân là mảnh vỡ thiên thạch cháy hừng hực rơi vào hồ. Các nhóm hội sinh viên của Đại học S tức thì sôi trào, soạt một phát bốc lên hơi nước trắng xóa.
Hội nhiếp ảnh nhốn nháo hết cả lên. Thảo nào hai tháng nay câu lạc bộ không tổ chức sinh hoạt, hóa ra hội trưởng gây ra chuyện tày trời.
Những người bình thường hay xum xoe với Trịnh Minh Khoan nay phản pháo kịch liệt, kéo theo Hứa Mộng Nhã, người mập mờ với Trịnh Minh Khoan, cũng bị tag đòi giải thích. Trong nhóm có người học năm ba cho biết họ đã không gặp Hứa Mộng Nhã kể từ tháng Mười.
Tô Đồng biết Hứa Mộng Nhã đã xin nghỉ với trường, đoán chừng cô ấy sẽ tạm nghỉ học một thời gian.
Diêu Quang kể sơ rằng Hứa Mộng Nhã có hẹn trò chuyện cùng những cô gái chịu đe dọa bởi Trịnh Minh Khoan. Ban đầu, họ kích động túm tóc đánh đập, Hứa Mộng Nhã không chống cự và nói rằng nếu đánh cô khiến mọi người ra mặt thì cô ấy hủy dung cũng chịu.
Cuối cùng, chính Diêu Quang tới ngăn cản họ và cũng thu được vài nhân chứng đắc lực.
Thấy hội nhiếp ảnh rối ren, Tô Đồng thở dài, toan tắt di động để trả lời tin nhắn Weibo thì màn hình bật ra thông báo cuộc gọi đến. Một số lạ, đầu số thuộc thành phố S.
Cô bắt máy: “A lô, xin hỏi ai đó?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam: “A lô, Tô Đồng hả? Mình là Vu Bách Hiên.”
Tô Đồng ngẩn ra, cô hỏi lại: “Vu Bách Hiên?”
“Ừm, là mình. Mình hỏi Ngô Phỉ số điện thoại của bạn.”
Vừa vào bếp pha trà, về phòng khách thì nghe thấy tên em trai mình, Vu Thời Thiên bỗng trừng mắt, bước vội tới bên Tô Đồng ngồi xuống, gần như dán tai vào di động.
“Bạn có việc tìm mình hở?” Tô Đồng đẩy đầu Vu Thời Thiên ra. Gần đây người đàn ông mọc tóc trở lại, không còn kiểu đầu đinh xù xì ráp tay nữa, tóc mới mọc rờ thấy là lạ khiến cô không khỏi xoa vuốt thêm.
“Mình có lời muốn nói với bạn, giờ bạn có ở trường không?” Vu Bách Hiên hỏi.
“Không, Nguyên Đán mình ở ngoài trường…” “Ở nhà anh mình hả?”
Tô Đồng hấp háy mắt, há miệng không biết trả lời ra sao, vội dùng khẩu hình cầu cứu Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên cũng không biết Vu Bách Hiên định làm gì. Lâu rồi anh không nói chuyện riêng với Vu Bách Hiên. Dạo này cuối tuần là Tô Đồng ghé nhà nên anh cũng có cớ không về nhà cha mẹ dùng cơm.
Tô Đồng chưa kịp trả lời Vu Bách Hiên đã lên tiếng trước: “Nếu bạn ở nhà anh mình thì mình đến đó có tiện không? Mình không đi lên đâu, chỉ nói mấy câu ở dưới lầu thôi, được chứ?”
Tô Đồng không tìm ra lý do từ chối nên đành đồng ý với Vu Bách Hiên.
“Vậy nửa tiếng nữa, mình đứng ở cầu tuột trẻ em trong khu phố đợi bạn nhé.”
“Được, hẹn lát nữa gặp.”
“Phải rồi, Mình chỉ muốn gặp bạn thôi, đừng để anh mình đi theo.” Ý câu này rõ rành rành, Tô Đồng thầm thở dài: “… Được…”
Tô Đồng thấy vẻ mặt Vu Thời Thiên đông cứng nên hỏi anh: “Có phải anh không muốn em gặp cậu ấy không? Nếu vậy thì em lấy cớ gì chối từ đây?”
Dĩ nhiên Vu Thời Thiên không muốn họ gặp riêng nhưng anh không có lý do gì để ngăn họ gặp nhau. Vả lại anh ngờ ngợ rằng, ắt Vu Bách Hiên đưa ra quyết định nào đó và định nói rõ với Tô Đồng, có điều quyết định ấy là gì thì anh không tài nào biết được.
Tô Đồng thấy anh im ỉm thì đứng dậy vào phòng ngủ, em vừa đi vừa nói: “Nếu lát Vu Bách Hiên tỏ tình thì em sẽ nghiêm túc từ chối cậu ấy.”
Vu Thời Thiên đực ra mười mấy giây mới nhận ra ý trong lời Tô Đồng, anh bật dậy chạy vào phòng ngủ: “Sao em biết nó thích em?”
Tô Đồng liếc anh một cái rồi mở tủ quần áo chọn đồ: “Thầy Vu à, tuy anh hay nói em là đứa khờ nhưng em có khờ đâu. Ai có cảm tình với em em vẫn nhận ra chứ. Với lại, đâu phải em chưa từng được con trai tỏ tình.”
“Hóa ra em biết lâu rồi, làm anh cứ giấu riết…” Vu Thời Thiên tì người lên khung cửa chậc lưỡi, chợt anh dời chú ý tới câu sau chót của Tô Đồng: “Sao cơ? Hồi xưa có nhiều con trai tỏ tình với em lắm hả? Cấp hai hay cấp ba?”
Lời này sao nghe chua chua thế, Tô Đồng cong môi: “Từ cấp hai đã có rồi nhé.”
“…Sao con nít thời nay trưởng thành sớm quá vậy.”
“Rồi rồi, anh đừng ghen vớ ghen vẩn suốt ngày nữa, sắp biến thành bình dấm chua già khú kia kìa.” Tô Đồng bận áo len cashmere cao cổ và chân váy cạp cao kẻ sọc.
“Ấy ấy, xuống lầu tán dóc thôi mà, em đâu cần mặc lồng lộn dữ vậy? Tròng áo khoác vô là được rồi.” Vu Thời Thiên đoạt đồ trong tay cô, thay vào đó, anh lấy cái áo denim dày cui từ tủ đồ của mình đưa cho cô.
*
“Tô Đồng.”
Đang nhìn mấy bạn nhỏ hớn hở hết nấc chơi cầu tuột, Tô Đồng nghe tiếng thì quay đầu. Vu Bách Hiên mỉm cười bước về phía cô.
Cô cảm thấy nụ cười của Vu Bách Hiên không còn xán lạn như ngày trước.
“Lâu rồi không gặp.”
Tô Đồng đã ngừng tham gia hoạt động của câu lạc bộ kể từ khi vụ việc của Trịnh Minh Khoan nổ ra, cũng không trò chuyện trong nhóm nữa. Cô và Vu Bách Hiên không gặp nhau đã khá lâu.
“Ừm, đúng là lâu rồi không gặp.”
Sau sự việc trên sân bóng rổ là Vu Bách Hiên cố tình tránh Tô Đồng, cố tình buộc mình không đi tìm bóng dáng nọ.
Nhưng khuôn viên trường có từng ấy, làm sao có thể tránh triệt để cho được?
Có lần không thể né gặp trong thư viện, Vu Bách Hiên phải ngồi thụp xuống vờ buộc dây giày, vùi gằm đầu, xả lỏng dây giày rồi buộc lại.
Nhìn Tô Đồng bận chiếc áo khoác denim quen thuộc, cậu dời tầm mắt, chỉ vào hai con ngựa lò xo một đỏ một vàng cạnh khu vui chơi: “Chúng mình ra đó ngồi nói chuyện nhé?”
Tô Đồng gật đầu, đi tới con màu đỏ.
“Bạn tìm mình có chuyện gì thế?” Tô Đồng hỏi.
Ngựa gỗ dành cho con nít chơi. Ngồi xuống, cô bất giác giẫm chân lên bàn đạp nhưng thấy hành động đó hơi ngốc ngốc nên lặng thinh thả chân xuống, đạp lên đất lắc lư nhẹ.
Vu Bách Hiên thu từng cử chỉ hành động của cô vào khóe mắt, cậu cụp mi và hỏi: “Hồi tháng Mười, cái đêm Trịnh Minh Khoan khai trương
tiệm mới ấy, có phải bạn gặp chuyện xấu không?”
Tô Đồng dừng cơn lay, cô hỏi ngược lại: “Sao bạn biết?”
Nhằm bảo vệ Hứa Mộng Nhã nên bài viết của cô không nêu quá trình và địa điểm cụ thể, cũng giấu đi vài thông tin cá nhân.
“Tối hôm đó anh hai gọi điện hỏi mình vài việc. Bữa đó ảnh lo sốt vó, hỏi bạn mặc đồ gì và cả địa chỉ cửa tiệm của Trịnh Minh Khoan nữa. Mình suy nghĩ rồi đoán tám chín phần.”
Vu Bách Hiên cười khổ: “Xin lỗi, đáng nhẽ đêm ấy mình nên đưa bạn về trường.”
“Đừng nói vậy. Ai ngờ tới Trịnh Minh Khoan có tâm tư thế đâu.” Con ngựa đỏ lại lắc lư tiếp.
Vu Bách Hiên giẫm chân dài lên đất, thở dài: “Bữa đó anh mình có tới kịp không?”
“Có. Anh ấy còn tẩn Trịnh Minh Khoan một chặp.”
“Ơ? Ảnh đánh người hả? Thế thì chắc Trịnh Minh Khoan bị đánh tơi bời nhỉ? Hồi xưa mình bị bắt nạt ở trường, anh hai về từ nước ngoài cốt chỉ để đánh mấy thằng du côn đó thôi. Mấy tên bình thường hay khoe mẽ láo toét bị ảnh dí theo thiếu điều tuột quần.”
Tô Đồng cười nắc nẻ: “Giống với chuyện Vu Thời Thiên sẽ làm ghê.” Vu Bách Hiên cong khóe miệng mỉm cười: “Đúng đó.”
Hai con ngựa gỗ lặng im đung đưa. Cái nắng ấm áp gần trưa của mùa đông khiến mũi người ta ngứa ngáy. Trong không khí loáng thoáng mùi thịt bò xào cải bẹ xanh của nhà ai đó, tiếng trẻ con nô đùa leo dọc theo những tòa cao tầng, chảy vào bầu trời trong xanh và tươi sáng.
“Tô Đồng.”
“Ơi?”
“Mình…”
Vu Bách Hiên trông lũ trẻ thay phiên chơi cầu trượt, trong đó có một đôi anh em. Hai chân bé em tập tễnh bước run run. Anh trai lớn hơn tí, chắc đang học tiểu học, một mực che chở em không cho đứa trẻ khác chạm vào bé.
Em trai cặm cụi bò lên máng trượt bằng cả tay lẫn chân, người anh chạy xuống đế máng và nói với bé
– Nào, em trượt xuống đi, anh đón em cho. Tô Đồng không lên tiếng ngắt ngang Vu Bách Hiên. Chú ngựa đỏ dưới thân lắc lư, đung đưa trong nhiều giây.
Mãi đến khi phụ huynh gọi lũ trẻ về nhà ăn cơm, Tô Đồng mới nghe người kế bên nói một câu: “Không có gì, mình chỉ muốn nói thế thôi. Bạn đi lên đi.”
Tô Đồng đứng dậy: “Trưa rồi, có muốn lên nhà anh bạn dùng bữa không? Hoặc ra ngoài ăn cũng được.”
“Thôi, mình hẹn bạn ăn cơm ở trung tâm thương mai đối diện rồi.” “Ừ, vậy mình đi lên đây.”
“Ừm, tạm biệt.”
Vu Bách Hiên không đứng dậy, cậu nghe tiếng bước chân xa dần, đôi tay nắm chặt tay cầm con ngựa đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Cậu cúi đầu nhìn bóng mình phơi bày trần trụi dưới nắng trời, chật vật gói ghém mớ cảm xúc rơi vãi ra đất.
Tiếng bước chân quay về, lưng Vu Bách Hiên chợt cứng đờ, cậu vội đưa tay lau bừa nước mắt.
Nhưng Tô Đồng không đến gần, bước chân dừng cách cậu hai ba mét. “Bạn Vu, cám ơn bạn.”
Đưa lưng về phía Tô Đồng, Vu Bách Hiên ngồi thẳng sống lưng, giơ tay phải lên vẫy giữa không trung.
“Bạn Tô, tạm biệt nhé.”
Tạm biệt, người con gái tôi yêu đầu tiên.Tác giả xàm xí:Má ơi vừa viết vừa khóc T_T
Cứ tưởng nay kết thúc rồi nhưng thế nào lại viết thêm hai chương nữa, lười chia chương luôn.
Mai là vào tình tiết cuối của phần chính –
Đoạn kịch vô trách nhiệm:
Vu già núp sau tàng cây cách đó xa xa: Ối giồi ôi, bày đặt ngồi ngựa gỗ nữa, bọn nít nôi thật là, tám gì vậy chứ… Ầyyy, xa quá không nghe được… Ế ế ế, tám xong rồi, mình phải dông về nhà trước mới được!