Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 50




Khi Vu Thời Thiên ra nhà tắm với chiếc khăn quấn hông thì Tô Đồng đã nghe điện thoại xong, anh ngồi cạnh cô: “Có muốn tắm không em?”

“Muốn ạ. Anh bế em đi.” Tô Đồng chui ra khỏi chăn, trở người treo mình lên Vu Thời Thiên.

“Anh mới tắm rồi, có muốn anh tắm chung với em nữa không?” Vu Thời Thiên bế cô vào nhà tắm.

“Khỏi ạ, chỉ cần bế em thôi. Đầu gối em đau, chân em xụi lơ rồi.” “Vâng vâng vâng.”

Đêm ấy Vu Thời Thiên cảm thấy Tô Đồng bám người lạ thường, chuyện đi siêu thị cũng “đứt gánh”, hai người rúc vào ghế sô pha xem vài bộ phim cũ vào ngày Chủ Nhật.

Vốn định đưa cô về trường vào chiều Chủ Nhật, nhưng hai người xáp vào hôn hít là qua một đêm. Đến lúc đánh thức Tô Đồng vào sáng Thứ Hai thì bao cao su trong ngăn kéo đã xài hết trơn.

Anh mãi chưa hỏi Tô Đồng đã nói gì với ba qua điện thoại. Như cách Tô Đồng tin tưởng anh, anh cũng tin Tô Đồng sẽ tự nhiên kể nếu cô muốn sau khi cân nhắc rõ ràng.

Tô Đồng không để anh đợi lâu. Ngay lúc Vu Thời Thiên đang đặt trứng gà vào giỏ hàng tại siêu thị thì nhận được tin nhắn từ cô.

“Ba em tới thành phố S và hẹn gặp em.”

Vu Thời Thiên hỏi có cần anh đi cùng không. Tô Đồng nói thôi, em tự xử lý được.

Tối đó Tô Dương gọi cho cô tại sân bay quốc tế San Francisco báo mình sắp về nước. Vì thành phố S không có đường bay thẳng nên ông sẽ bay đến Quảng Châu rồi chuyển sang tàu cao tốc tới thành phố S.

Tô Đồng sinh cáu. Cô nói – Muốn tới thì tới muốn đi thì đi tùy ông, dựa vào đâu ông tới thì tôi phải gặp.

Tô Dương giải thích rằng mục đích chính của lần về nước này là để ghé Bắc Kinh và Thượng Hải gặp vài vị đồng nghiệp và bạn bè đã quen tại Châu Phi. Hiếm hoi một chuyến trở về, ông cũng muốn xem môi trường học hành của cô, ở một đêm rồi đi liền, tuyệt nhiên không làm phiền đến cuộc sống của cô.

Nghe ra giọng điệu người đàn ông đứng tuổi nhuốm phần sốt sắng và hèn mọn, cuối cùng Tô Đồng cũng mềm lòng và đồng ý gặp ông.

Tô Dương ở khách sạn trong nội thành. Hai người hẹn gặp vào buổi xế. Khi Tô Đồng đến cổng trường thì thấy từ xa xa người cha nhiều năm không gặp đang ngồi xổm, cầm di động chụp tấm bảng hiệu của trường.

Thật tình Tô Đồng không nhận ra dáng vẻ của Tô Dương. Người đàn ông trước mắt khác xa so với trong tấm ảnh chụp chung với trẻ em Châu Phi. Ông gầy đi nhiều, cũng già đi hẳn.

Song do da dẻ cháy nắng sạm đi, vả lại mắt kính gọng vàng gác trên sống mũi chưa từng nổi qua bao năm nên thoáng qua là Tô Đồng nhìn thấy ông.

Cô đứng y nguyên tại chỗ, bởi cô không biết phải xưng hô ông thế nào. Chính Tô Dương quay đầu thấy rồi gọi tên cô: “Bé Đồng.”

Tô Đồng cắn môi đi đến cạnh ông, bỏ đi xưng hô mà trực tiếp cô bảo: “Đi thôi, tôi dẫn ông vào trường tham quan.”

“Từ từ, chụp tấm hình cái đã.”

Đại học S là một điểm thu hút du lịch nên có nhiều du khách chụp hình trước cổng trường. Tô Dương nhờ một người qua đường chụp hộ. Ông chỉ vào dòng chữ trên biển hiệu và nói với Tô Đồng: “Chụp một tấm với ba được không con?”

Nhoáng cái Tô Đồng thấy sống mũi cay cay.

Cô chưa từng kể cùng ai về bữa tối cuối cùng với Diệp Tuyên. Hai mẹ con tán gẫu về những việc cần làm ngày tựu trường, Diệp Tuyên có nói – Trước nhất phải chụp ảnh ở cổng trường nha, cái kiểu giơ tay hình chữ V ý.

Có ra sao Tô Đồng cũng không ngờ được, hôm nay lúc này mình sẽ lưu lại tấm ảnh trước cổng trường đại học cùng người cha đã lâu không gặp.

Cô đứng kế Tô Dương, ánh tà dương chói rực khiến mắt cô gần như không hé ra được. Song, cô không dám nhắm mắt.

Bởi một khi nhắm mắt là giọt lệ thành hình sẽ ứa ra ngoài. Cô không giơ tay chữ V mà đôi tay chắp sau lưng xoắn lại.

Cô không biết liệu mình có cười hay không. Không cười cũng đỡ, có lẽ cười lên còn ghê hơn khóc nữa.

Thím được nhờ chụp giùm trả máy cho Tô Dương. Tô Dương nói cảm ơn lia lịa rồi vội ngắm nhìn bức ảnh chụp hết mực quý giá.

Tô Đồng quay lưng lau nước mắt, lúc xoay người lại thì cô thấy người đàn ông lưng khom khom đứng ngược sáng, ngón tay nâng gọng mắt kính, chừng như đang xóa đi thứ gì.

Tô Đồng trộm nghĩ – Ắt là xóa đi phần nào nỗi trách hờn của cô đối với ba suốt bao năm qua.

Cô đưa Tô Dương dạo quanh hơn nửa vòng khuôn viên trường. Dẫu mình luôn xa cách vài bước nhưng Tô Dương không ngại. Ông nhăn răng cười chụp choẹt khắp nơi, đến thư viện và ven hồ là nhờ học sinh đi ngang chụp giúp ông với Tô Đồng.

Khi bầu trời nhuộm hoàng hôn màu đỏ là lúc hai người dùng bữa thứ hai. Tô Đồng rối rắm suốt chặng đường, nhưng vẫn hỏi thành lời: “Nếu không phiền thì tôi mời ông bữa cơm xoàng?”

Cô nhìn thấy nét hồ hởi tức thì nở bừng trên khuôn mặt người đàn ông.

Tô Đồng không có ký ức nào về việc dùng bữa với Tô Dương nên cô hỏi ông có kiêng kị gì không. Tô Dương đi vài bước dọc theo cửa sổ rồi trả lời Tô Đồng: “Nào cũng được. Trông món nào cũng ngon, khác hoàn toàn so với hồi ba ở Châu Phi.” Dứt lời, ông tự cười phá lên.

Cuống họng nghèn nghẹn, Tô Đồng chỉ cái bàn: “Ông ngồi trước đi, tôi đi mua về.”

Cô chọn vài món thịt và một món hầm, đặt đầy bàn sau hai lượt đi.

Tô Dương cách quãng hỏi vài vấn đề, nào là có quen sống ở trường không, nào là có kết bạn mới không, nào là có gặp khó khăn với học phí và tiền sinh hoạt không, nào là định hướng tương lai sau khi tốt nghiệp, vân vân.

Tô Đồng trả lời từng câu một nhưng không đi sâu. Một bữa tối kéo dài nhưng sao ngắn ngủi quá đỗi.

Ăn xong, Tô Đồng đưa Tô Dương ra cổng trường. Cô đặt xe trên app, chờ tài xế tới nơi, Tô Dương hỏi cô: “Thật sự con không tính tới Mỹ hả? Đi sau tốt nghiệp khoa chính quy cũng được mà.”

Tô Đồng nhìn đèn đóm vụt qua trên đường, cô gật đầu: “Vâng, tôi không muốn ra nước ngoài. Tôi có rất nhiều việc phải làm trong nước. Ở đây cũng có một người rất quan trọng, tôi không muốn xa anh ấy.”

Tô Dương bị từ chối mấy lần, dẫu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe giọng điệu dứt khoát của con bé, ông vẫn cứng họng: “Là bạn trai con hả?”

“Phải.” Tô Đồng không muốn kể thêm. Cô chưa thể mở lòng triệt để với Tô Dương.

Xe đặt đã đến, Tô Đồng mở cửa giúp ông. Trước khi lên xe Tô Dương quay lại nói với cô: “Ba tôn trọng sự lựa chọn của con, nhưng nếu có gặp chuyện gì không vui thì báo với ba, nhé con?”

Thoáng cúi đầu, nhìn ống quần tây rộng thùng thình chịu gió đêm thổi phần phật, nhìn lòng bàn tay dày đặc vết chai sần buông thõng bên chân, Tô Đồng gật đầu.

Xe đi rồi mà Tô Đồng đứng mãi một hồi mới chậm chạp trở về.

Đêm nay trời vẫn vắng trăng, cái bóng chốc dài chốc ngắn đương lúc ảm đạm, quả bóng trong lồng ngực cũng chốc phình chốc xẹp.

Cuối cùng dừng bước dưới một ngọn đèn đường, cô lấy di động gọi cho Tô Dương.

Tô Dương đang ngây người nhìn cảnh đêm cũng khó tin khi thấy cuộc gọi đến. Từ sau cái đêm Diệp Tuyên qua đời, Tô Đồng đã ngừng chủ động gọi cho ông. Ông vội bắt máy: “Bé Đồng, sao vậy con?”

“Mẹ được hải táng hai ngày trước. Nếu lịch trình của ba tiện thì ra bãi biển gặp bà đi.”

Đèn nê-ông ngoài cửa số chiếu rọi gương mặt phủ đầy nét tang thương lẫn khóe mắt ướt át của Tô Dương, ông chậm rãi trả lời: “Được, ba biết rồi, cảm ơn con nhé Đồng.”

Cúp máy rồi ông lau nước mắt, hỏi tài xế: “Bác tài, cho tôi hỏi có đổi lộ trình được không?”

“Được chứ. Anh đổi trên app là được, anh muốn đi đâu?”

“Vậy hả? Nhưng hồi nãy con gái tôi đặt xe giùm. Tôi muốn ra bờ biển, bãi biển gần đây nhất là đâu?”

“Không ấy tôi đưa anh về khách sạn, sau đó lại chở anh ra đường ven biển? Anh trả thêm tiền riêng cho tôi là được.”

“Được, phiền bác.”

Tô Đồng không biết quyết định của Tô Dương, cô cũng không màng bụi bặm trên đường mòn mà ngồi thẳng trên vệ đường. Cô cần thời gian để tiêu hóa chuyện xảy ra tối nay.

Chẳng biết ngồi bao lâu, tiếng cười hi hi ha ha và tiếng chuông xe đạp vang leng keng bứt cô khỏi những nghĩ suy và hồi ức mông lung. Cô đấm bắp chân tê tê, sực nhớ Vu Thời Thiên im thin thít từ chiều đến giờ, không tin nhắn cũng chả có cuộc gọi nào.

Cô lấy máy ra và gọi.

Ting reng reng —— Ting reng reng ——

Cô bỗng hóng về hướng phát ra tiếng chuông điện thoại, bèn thấy một bóng người khuất sau lùm cây bước ra. Đến dưới ngọn đèn đường sắc cam, bóng người đàn ông lúc dài lúc ngắn, nét mặt khi tối khi sáng. Tô Đồng nhìn anh đạp gót trên nền sáng vàng ấm mờ ảo đi từng bước về phía mình.

Những nghĩ suy rối bời đều biến mất lúc bấy giờ, chứa chan trong lòng và chiếm trọn đôi mắt cô là người ấy, người đàn ông có vẻ ngoài sắc như dao nhưng mềm như đường.

Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, anh nở nụ cười phớ lớ và đặt bao ni-lông vào lòng cô: “Ầy chà, chắc là tối nay không được ăn đùi gà nên mèo con hết đi nổi rồi đúng không?”

Cách lớp túi trắng Tô Đồng sờ thấy đùi gà om hãy còn âm ấm, ra chiều khóc dở mếu dở: “Sao anh lại ở đây vậy? Mà sao anh biết tối nay em không ăn đùi gà dạ? Vu Thời Thiên, anh bám đuôi em hả?”

Chiều Vu Thời Thiên đã tới trường. Anh tránh mình dưới kí túc xá đợi Tô Đồng ra ngoài, sau theo sát Tô Đồng và Tô Dương từ xa suốt chặng đường, cũng do hôm nay trong lòng cô bé có tâm sự nên mãi không nhìn thấy anh.

Trong căn-tin, anh gặm đùi gà, đồng thời nhìn Tô Đồng gắp chiếc đùi cuối cho Tô Dương, anh bèn ra cửa sổ mua thêm miếng khác mang đi.

Nhưng anh cóc thừa nhận loại hành vi dại gái này nên cười trừ cho qua.

Tô Đồng lôi đùi gã hãy nhỏ nước kho ra khỏi túi, bọc màng nhựa quanh xương đùi rồi cắn miếng thịt: “Thế có phải anh nghe hết lời em với ba nói rồi không?”

“Không, anh cách khá xa nên không nghe thấy gì hết.”

Tô Đồng cười, đưa đùi gà tới miệng anh: “Ba em hỏi sau khi tốt nghiệp đại học có muốn sang Mỹ không.”

Hàm răng sắp cắn tới thịt đùi bỗng khựng lại, Vu Thời Thiên nhíu mày: “Em muốn đi Mỹ hả?”

“Không, em từ chối. Từ lần đầu ông ấy hỏi em đã cự tuyệt rồi.”

Thở hắt ra, Vu Thời Thiên cắn thịt đùi gà một miếng rõ to: “Ông ấy không kì kèo thêm à?”

“Kì thêm cũng vô ích, em có sự kiên trì của riêng mình.” Tô Đồng lấy đùi gà về cắn một miếng, nhai nuốt xong mới từ tốn bảo: “Em nói với ông ấy rằng có một người quan trọng ở đây nên em phải ở lại.”

Đùi gà về tới miệng Vu Thời Thiên, Tô Đồng nói tiếp: “Bạn trai chịu mua đùi gà ở đây, em đi đâu cho được?”