白龙珠 Bạch Long Châu thuộc giống trà hoa nhài và là đại diện cho dòng trà có hương thơm, được chế biến bằng cách trộn lá trà đã qua xử
lý và sấy khô với hoa nhài, để lá trà hấp thụ hương hoa ở trạng thái tĩnh. Viên trà tròn, khít, lộ ra màu trắng tròn như ngọc, mùi thơm nồng, kéo dài, nước trà có màu xanh vàng nhạt.
Lúc tính tiền, Vu Thời Thiên tán dóc với ông chủ được nửa điếu thuốc, đương quành về xe thì có cuộc gọi từ Trương Giai Đằng.
Trương Giai Đằng không quanh co: “Có người thấy xe mày ở tiệm hải sản ông Ngũ. Nay mày tới đó ăn hả?”
Vu Thời Thiên khựng bước, định hút nốt điếu thuốc hẵng lên xe: “Rồi sao, thằng nào mách lẻo với mày?”
“Thằng Á Đông mà lần trước tao dẫn theo ăn lẩu gà ốc đá ấy. Nó tưởng tao với mày đi ăn nên gọi tới hỏi, mày đi với ai vậy?”
石螺鸡火锅
: Món lẩu với hai nguyên liệu chính là gà và ốc đá (ốc hố) Đầu dây bên kia có tiếng trẻ con nô đùa, tiếng khóc la và tiếng mắng mỏ bực tức của vợ Trương Giai Đằng. Vu Thời Thiên cố lắm mới nghe rõ.
Vu Thời Thiên ngẫm lại, chẳng mấy ấn tượng với những gì nó kể, chỉ trả lời câu cuối: “Còn – khuya – mới – kể – cho – mày.”
“Phắn đi mày!” Trương Giai Đằng chửi: “Giấu kĩ dữ, nhắm là đi với gái chứ giề?”
“Rồi sao? Tao độc thân chưa lập gia đình, không cho tao đi ăn với con gái chắc?” Vu Thời Thiên bật lại.
“Cho cho cho. Cả đám còn mỗi mày cô đơn lẻ bóng, đám cha già có gia đình chúng tao chỉ đành hóng hớt chuyện đào hoa nhà mày… Ây da ây da, tổ cha nó đừng có níu quần ba coi!…”
Trương Giai Đằng cưới vợ sinh con đúng sớm. Cô vợ cưới nó khi mới đôi mươi, nay trong nhà đã có ba thằng
“cốt đột”*.Vu Thời Thiên sỉ nó một câu rồi cúp máy. Bước ra xe, người con gái đứng đợi anh ở đó, đôi mắt tròn vo trong veo lấp lánh dưới ánh đèn đường.
“Xong rồi, lên xe đi.” Vu Thời Thiên lảng đi tầm mắt vốn có khả năng đối nhau, mở khóa cửa.
Cuộc gọi của Trương Giai Đằng đã nhắc anh, dù Tô Đồng còn bé đi chăng nữa thì cô nhóc cũng là người khác phái.
Các quán hải sản thuộc phố cổ, chỉ cần qua vài giao lộ là tới nhà cha mẹ. Không có lan can đường tại bốn làn xe trung tâm mà thay bằng đường vạch trắng đứt nét, Vu Thời Thiên quay đầu xe, lái về hướng đường ven biển.
“Kế bên là biển.” Hướng dẫn viên du lịch Vu Thời Thiên giới thiệu.
Đường bờ đê cao quá, Tô Đồng có duỗi cổ cũng chỉ thấy một đường biển đen. Chợt có ánh đèn nê ông vụt qua mắt cô.
“Í! Mình vừa tạt qua bến phà ấy ạ?” Cô vội hỏi.
“Đúng vậy, hồi trước em tới rồi hả?”
“Dạ. Ông bà ngoại cũng được hải táng. Hồi còn nhỏ, mẹ có dắt em đi thả hoa trên phà.”
Tốc độ xe nhanh, Tô Đồng trông theo quầng sáng đỏ vàng từ từ thu nhỏ trên kính chiếu hậu: “Lên cơ sở, trường em hay giao bài vào lễ Thanh minh nên khó xin nghỉ lắm. Có mình mẹ em về à.”
Vu Thời Thiên chuyển làn sang phải và giảm tốc độ. Toàn bộ con đường này cấm dừng, anh chỉ làm được nhiêu đây, “Lúc trước em nói muốn ngắm biển, là tới đây đó hả?”
“Vâng. Mai mốt cũng chỉ mình em tới thăm mẹ.” Tô Đồng trả lời. Trái tim như bị kiến cắn, Vu Thời Thiên siết tay lái.
“Thầy Vu ơi, em mở cửa sổ được không?”
“Được chứ.” Vu Thời Thiên ấn giúp cô cửa sổ xe.
Biển nước lợ hoá thành làn gió đêm ấm áp, rủ tiếng sóng đập bờ se sẽ ùa vào không gian giữa anh và Tô Đồng.
Mấy năm nay, Vu Thời Thiên đặt chân qua rất nhiều quốc gia và thành phố, từng thấy qua bao miền bể, từng ngửi qua vô số kể hương biển, nhưng sao vẫn thấy gió mặn thành phố S là độc nhất vô nhị, là hương quê duy nhất trần đời.
Song, với Tô Đồng, mai sau luồng gió biển này là nơi ký thác tưởng niệm và bi thương.
Những ngọn đèn trải dài đến cuối đại lộ tỏa ánh sáng dìu dịu và âm ấm. Làn gió khẽ đẩy từng đợt hơi nước, mơn man mái tóc trên trán cô gái, dẫn
hương hoa nhài vương vấn nơi da thịt và quần áo cô.
Gốc là 吲哚
Indole: hợp chất thơm, tồn tại ở các loài hoa trắng như hoa nhài, hoa huệ trắng và hoa cam.Cô gái nghiêng đầu trông ra cửa sổ, phần gáy sáng màu vàng ảo, mấy lọn tóc lất phất bay trong gió, tung lượn trong khoé mắt Vu Thời Thiên, chọc vào vết thương bị kiến cắn.
Phần đầu là phố cổ, phần đuôi là khu Đông. Khách sạn Tô Đồng ở khéo thay cách khúc đuôi chưa đầy năm trăm mét rẽ trái.
Cửa sổ không đóng lại nữa, Vu Thời Thiên tắt luôn điều hòa, để gió đêm nóng ẩm làm bạn đồng hành suốt chặng đường.
Xe dừng êm ở cửa khách sạn. Phục vụ chóng tiến lên mở cửa cho Tô Đồng. Vu Thời Thiên không tắt máy. Anh xuống xe, đi ra sau mở cốp, xách hành lý giao cho cậu gác cửa.
“Cảm ơn thầy Vu. Nay làm phiền thầy quá. Trên đường về thầy lái xe cẩn thận nhé.” Tô Đồng xách hộp bánh kem, cúi đầu chào Vu Thời Thiên.
“Rồi, em vào đi. Mai đi chơi một mình nhớ cẩn thận, chú ý đồ đạc.” Vu Thời Thiên phủi bụi trên tay, chưa rửa xe hơn nửa tháng, chiều còn dính bụi.
Vu Thời Thiên không hỏi Tô Đồng về hành trình ngày mai, cũng không hỏi có cần anh làm hướng dẫn viên một ngày không.
Anh nhủ bụng,
phải giữ khoảng cách với đứa nhỏ.
Tô Đồng không đề cập đến lịch trình trong bản ghi nhớ, cũng không thử hỏi mai Vu Thời Thiên có rảnh không.
Cô nhủ bụng,
sẽ khiến thầy thêm phiền.“Em đi đây, tạm biệt thầy Vu ạ.” “Bái bai.”
Lời từ giã tan ra giữa đêm. Tô Đồng theo cậu giữ cửa bước vào trong cánh cửa sáng rộng. Vu Thời Thiên quay về buồng xe tối mịt.
Anh không lái xe đi ngay mà rút một điếu từ hộp thuốc trong thùng kê tay. Chả biết có phải do gió biển mang quá nhiều hơi nước chăng, bật nhiều lần mà hộp quẹt vẫn tắt ngóm, chỉ có tia lửa lẹt xẹt thoắt hiện tại mắt lỗ.
Cuối cùng ngọn lửa bùng lên, nhưng lụi đi cách tàn thuốc chưa đầy một xentimet.
Vu Thời Thiên hãy ngửi thấy hương hoa nhài trong trẻo và thanh khiết, cực kỳ giống Bạch Long Châu qua bảy lần ướp theo lời Vu Thanh Sơn.
Trường tiểu học của Vu Thời Thiên nằm nghiêng đối diện hiệu trà của Vu Thanh Sơn. Trưa tan lớp, anh sẽ chợp mắt trên chiếc ghế tựa trong tiệm. Hồi đó quán không có máy lạnh, chỉ có chiếc quạt trần trắng ngà đánh vòng ỉu xìu.
Hè oi bức phơi mặt tiền cửa hàng thành cái lồng hấp. Vu Thời Thiên nhấp nhổm mãi trên ghế, lớp vải thô cạ người anh ra mồ hôi và vết đỏ. Vu Thanh Sơn thấy nóng quá anh không ngủ được, bèn đặt ấm trà xuống, xách cái ghế đẩu ngồi cạnh, cầm quạt hương bồ quạt cho anh.
Dù rằng gió nóng, nhưng hương trà trên người Vu Thanh Sơn tưới nguội sự bức bối trong cả thể xác lẫn tinh thần. Anh hỏi ba,
đây là trà gì ạ, thơm thế.Vu Thanh Sơn bảo,
đây là Bạch Long Châu.Bạch Long Châu
(ngọc rồng trắng)? Anh chỉ biết Bảy viên ngọc rồng thôi, cái loại triệu hồi được thần rồng ấy.
「Mỗi độ hè, hoa nhài nhập vào số lượng lớn sẽ trải qua bước sàng lọc nghiêm ngặt, trộn với hoa trà đại bạch hào tinh chế. Hoa nhài nhả
hương,
bạch hào hút hương. Trải qua bảy lần ướp hương, chiết ra những viên trà trụi hoa thành những hạt Bạch Long Châu thượng hạng. 」
Bạch Hào 白毫
. Đối với trà trắng, bạch hào là lớp lông mịn mọc trên lưng búp trà, khi phơi khô có màu trắng. Nếu để lâu không rụng, lá trànấu ra có màu trắng đục – bạch trà. Khi ngâm, bạch hào vẫn bám vào lá trà.Tiếng ba khàn khàn quyện với hương trà, gió nóng hong ráo cơn buồn ngủ. Anh của tuổi thơ bé đã thiếp đi bằng cách ấy.
Hộp quẹt chưa tắt lửa nóng hổi, làm phỏng tay Vu Thời Thiên. Tức thì chịu đau, anh thoắt thả tay, bật lửa trượt xuống đệm chân.
Vu Thời Thiên nào ngờ, khung ảnh ngỡ rằng đã quên lãng nay ùa vào tâm trí như thủy triều dâng cao.
Quay đầu nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh khách sạn, dáng người mảnh khảnh nọ hãy làm thủ tục tại quầy lễ tân.
Trong lòng Vu Thời Thiên có hai giọng nói đang giằng co. Một nói –
Vu Thời Thiên, mày liệu mà làm người. Đây vẫn là đứa trẻ đó. Giọng khác chen vô –
Cô nhóc lủi thủi đáng thương như vầy, sao mày nỡ nhẫn tâm.
Một ngày thôi, đưa cô ấy đi một ngày nữa thôi.Anh quào đầu bứt tóc, mở cửa xuống xe, bước tới sảnh khách sạn.
Một cậu gác cửa vội ngăn: “Thưa anh, cửa sổ xe anh còn mở kìa. Với lại trong khách sạn cấm hút thuốc!”
“À à, cảm phiền cậu trông xe giúp tôi tí. Tôi nói với bạn hai câu thôi, xong ra liền.” Vu Thời Thiên rút điếu thuốc chưa cháy khỏi miệng, định vòng qua người giữ cửa.
Tai giần giật, hình như Tô Đồng nghe thấy gì, quay đầu thì thấy Vu Thời Thiên bị cậu giữ cửa chặn lại.
“Thưa cô Tô, phiền cô kiểm tra thông tin phòng. Nếu không có vấn đề gì thì xin ký tên vào góc dưới bên phải… Cô Tô? Cô Tô!”
Tô Đồng bỏ lại tiếng gọi của anh lễ tân sau đầu. Những bím tóc hớn hở lượn múa giữa không trung, đế giày da gõ ra điệu Waltz trên sàn đá cẩm thạch.
Khi Vu Thời Thiên vượt qua đứa giữ cổng, dợm đẩy cửa thì trông thấy người con gái chạy về phía mình.
Cánh cửa kính dày nặng được người gác kéo ra, đưa hương nhài ngòn ngọt đến bên anh.
“Thầy Vu, thầy chưa đi ạ?” Tô Đồng đứng vững trước mặt anh. Đôi mắt trong veo không sao giấu được hân hoan.
“Ờ à, tôi định hỏi em,” Vu Thời Thiên gãi đầu, “Mai có muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch không?”