Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vu Thời Thiên đi tới cái bàn được kê tạm thời, thấy Tô Đồng xin phục vụ đang rửa chén chậu nước ấm, hộp bánh kem trải qua chuyến du lịch nửa ngày đường cao tốc đang được đặt trên ghế đỏ.

Chân anh móc con ghế nhựa, sau khi ngồi xuống thì nhận bộ chén đũa từ tay Tô Đồng, chén sứ hãy âm ấm, anh nhìn đầu ngón tay ướt đẫm của Tô Đồng, đưa cô tờ khăn giấy.

“Tại sao bánh kem còn đây? Tôi tưởng em vứt rồi.” Vu Thời Thiên vo viên màng nhựa bọc bộ đồ ăn, thảy vào chậu nhựa đang đựng nước nóng.

“Đừng bỏ, còn ăn được mà thầy.” Lau tay xong, Tô Đồng noi Vu Thời Thiên vứt viên giấy vào chậu.

“Bơ chảy hết trơn, còn ăn được hả?”

“Chắc được ạ, em thấy nó chưa tan hết, hơn phân nửa vẫn còn ngon. Lát thầy Vu về cất bánh vô tủ lạnh, mai là ăn được hà.” Tô Đồng dịch dải ruy băng đỏ trên hộp ra kiểm tra, nghiêm túc bảo: “Em thấy bánh này còn khá ngon, đừng lãng phí.”

Vu Thời Thiên thấy mắt cô trông mong nhìn bánh kem, cong miệng: “Vậy cho em đó.”

Tai Tô Đồng giần giật: “Thật ạ?”

“Xạo em làm gì? Khách sạn chỗ em có tủ lạnh, hai bữa nay coi nó như điểm tâm sáng, nếu không muốn ăn thì bỏ.” Vu Thời Thiên ngoái đầu gọi bồi bàn, hỏi Tô Đồng muốn uống gì.

Tô Đồng hỏi phục vụ: “Có Vương Lão Cát không ạ?”

王老吉: Wong Lo Kat trong tiếng Quảng hay Wanglaoji trong tiếng Quan Thoại, là một loại trà thảo mộc của Trung Quốc, và là một trong

những thức uống trà phổ biến nhất ở Trung ngày nay.

Phục vụ gật đầu: “Có, còn gì nữa không?”

Vu Thời Thiên đưa chậu nhựa cho anh bồi, nhớ mình phải lái xe bèn đáp: “Tôi lấy giống vậy.”

Tiệm bận lu bù, bồi bàn chẳng mấy kiên nhẫn, đặt đồ uống và đĩa tương lên bàn rồi vội đón khách những bàn khác.

Tô Đồng thấy phục vụ không cho ống hút, bèn lấy khăn giấy lau miệng lon dọc theo mép, đưa lon đã lau cho Vu Thời Thiên: “Thầy Vu uống trà ạ.”

Dáng vẻ đoan trang và nghiêm cẩn của đứa nhỏ khiến Vu Thời Thiên nở nụ cười, anh nhận lon, hạ tầm mắt hỏi cô: “Mà này, tại sao từ hồi đầu em đã gọi tôi là thầy Vu vậy?”

Tô Đồng lau lon Vương Lão Cát còn lại: “Không phải mọi người đều gọi vậy à?”

“Mọi người?”

“Vâng, fan trên Weibo, ai nấy toàn gọi thầy là thầy Vu mà.”

Kịch, lon bật mở.

“Ơ? Em có theo dõi tôi trên Weibo à?” Vu Thời Thiên hỏi theo.

Tô Đồng ừng ực nuốt hớp trà thảo dược, tim đập rộn, cô chớp mắt, trộm liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấy mặt anh không có vẻ dị thường, cô gật đầu: “… Vâng, em thích hình thầy chụp lắm.”

“Nên em mới thêm tôi trên WeChat?”

“Dạ, có lần nghe mẹ nhắc tới mấy tấm hình hằng ngày thầy đăng trên Moments WeChat, em mới biết hai người quen nhau, sau đó em lén ghi nhớ tên tài khoản…”

Tô Đồng cụp mắt, trình bày lớp lang cái cớ đã chuẩn bị hết sức tự nhiên: “Khi đó em khá tò mò thầy có dáng vẻ gì… Thật ngại quá, chưa chào hỏi gì trước đã kết bạn với thầy.”

Ngọn đèn riêng trên tường rất gần họ, chiếu tỏ những hạt bụi trôi lượn lờ trong không khí.

Đỉnh đầu cô gái bọc trong ánh hào quang, hàng mi hắt bóng run run, phiến môi ướt nước mím chặt, khi hé lỏng, chúng như hai miếng thạch dâu tây rung rinh.

Tuy sinh hoạt qua quýt nhưng Vu Thời Thiên đã quen quan sát những chuyển động chi tiết của mỗi người rồi phân tích hoạt động tâm lý bấy giờ của đối phương.

Anh nhìn ra vẻ căng thẳng của đứa trẻ, ngó kìa, nếu không phải thân lon Vương Lão Cát bằng thiếc rắn, ắt đã bị cô nhóc bóp méo xẹo rồi.

“Không sao, đừng bận lòng.” Vu Thời Thiên kết thúc đề tài.

Đúng lúc này bồi bàn bưng đồ ăn tới, Tô Đồng nhân cơ hội thở phào, quả bóng căng phồng trong lồng ngực thật sự rất ư ngột ngạt.

Quả thực cô không giỏi dối gạt, dẫu một phần những gì cô nói là thật.

Chẳng hạn như khi ấy cô thật tình muốn biết hết thảy về Vu Thời Thiên, bất kể là công việc hay đời sống riêng.

Thuở đó, tuyển tập văn trên tài khoản công chúng của mẹ đã viết tới câu chuyện anh F. Cô giấu tiệt cuốn tiểu thuyết đỏ mặt kia sâu trong góc giá sách tránh phơi sáng, bắt đầu tò mò liệu có tồn tại nguyên mẫu “Vu Thời Thiên” chăng.

Nỗi thắc mắc không ngừng giục cô tìm kiếm cái tên đó, song nào ngờ, dòng đầu tiên lại nhảy ra từ mục Bách khoa toàn thư Baidu.

Cô núp trong chăn, tốn mười phút đọc hết tư liệu công khai về Vu Thời Thiên, có vài thông tin Diệp Tuyên dùng trong tiểu thuyết, nhìn ngày sinh, Tô Đồng khẳng định mình không tìm nhầm người.

Bức ảnh cá nhân kèm bài đăng khiến Ngài Thỏ trong mơ bước ra khỏi vùng hắt sáng, nhìn rõ tai mắt mũi miệng, kể cả độ cong bên khoé môi.

Mấy bữa này Tô Đồng mãi lơ ngơ, hễ gõ “wsq” trên bàn phím điện thoại là ba chữ “Vu Thời Thiên” sẽ tự động hiện ra, những từ khoá lưu trong thanh công cụ tìm kiếm toàn liên quan tới anh, “Ảnh Vu Thời Thiên”, “Tác phẩm của Vu Thời Thiên”, nơi nơi toàn là Vu Thời Thiên.

WSQ: viết tắt từ phiên âm Wu Shi Qian tên Vu Thời Thiên 巫时迁

Cô luôn tự nhủ, Tô Đồng à, mi chỉ tò mò về người này mà thôi.

Cùng lắm, chỉ thấy những bức ảnh Vu Thời Thiên chụp đúng là hút mắt mình.

Mãi đến năm lớp 9 có bạn nam cùng lớp tỏ tình. Sau khi nghiêm túc từ chối, bạn trai ấy hỏi cô có thích ai không, cô lắc đầu, nhưng gió xuân cuốn theo hương cỏ xanh rì cùng tên người ấy phả vào mặt.

Cuốn sách của Diệp Tuyên được giếm sâu đáy thùng dần dà cũng hoá thành cái tên cô giấu kín tận đáy lòng.


Gạch cua đỏ béo ngậy sáng loáng, thịt cua tách khối trăng trắng thơm ngon, nhúm ngò xanh tươi rải trên mặt, Tô Đồng gắp một đũa thịt cua và gạch cua màu đỏ cam, trước tiên đưa lên mũi hít hà, cô cứ ngỡ hải sản

hay có mùi tanh, nhưng cái cô ngửi được là vị mặn cay cay, rau thơm đi kèm càng gợi cơn thèm.

“Chấm miếng sốt, ăn liền một miếng đi.”

Vu Thời Thiên không động đũa, tay đỡ cằm, dòm nhóc con đối diện thè lưỡi dè dặt liếm thịt cua như mèo, đưa ra “Lời khuyên dùng”.

Cua ngâm lạnh và mặn, gió biển ùa về giữa đêm hè oi ả, gạch cua mịn đặc, thịt săn chắc tươi mới, nhìn những vụn sáng trong mắt Tô Đồng, Vu Thời Thiên vô thức dùng ngón tay gãi đôi môi ngưa ngứa.

Tốc độ lên món rất nhanh, món nào món nấy đều giục người ta đưa đũa, Tô Đồng lặng im, Vu Thời Thiên cũng không chủ động lên tiếng, hai người im im dùng bữa.

Sò lụa nhiều thịt xào với lửa mạnh, béo mềm thơm ngọt, thêm húng quế và ớt bằm tăng vị, Tô Đồng sì sụp rồi nhổ vỏ, vỏ không trong đĩa đựng xương từ từ chất cao thành đồi.

“Hương vị thế nào so với món em từng ăn ngày xưa?” Vu Thời Thiên lột vỏ tôm.

“Thật ra, em không còn nhớ được vị xưa nữa, nhưng em thấy món bây giờ ăn ngon lắm.”

Tô Đồng không dừng được miệng, hết con này đến con khác, vỏ sò be bé tựa như độc dược làm cô chưa đã ghiền.

Nhất thời ăn quá nhanh nên bất cẩn nuốt cả ớt, cô không thể ăn cay, miếng ớt tí xíu làm cô ho sặc sụa không ngừng.

Cô cầm lon trà mà quên bẵng mình đã uống hết, miếng ớt dường như hãy còn giắt trong cuống họng, ho mãi mà vẫn thấy vướng dị vật.

Vu Thời Thiên chìa nửa lon trà còn sót, nhưng tay đến giữa đường lại thấy không ổn, song dòm bộ dạng khó chịu của Tô Đồng, hết cách khả dĩ, anh đành nghiêng lon thiếc rót một nửa vào ly thủy tinh rỗng trước mặt cô: “Em uống trước đi, để tôi gọi thêm lon Vương Lão Cát.”

Tô Đồng ho ra nước mắt, thẳng tay bưng ly uống liền mấy ngụm, sau cùng nén được cơn ho khan.

Cô cảm thấy kể từ buổi chiều nhìn thấy Vu Thời Thiên là tâm tư mình như treo ngược cành cây, luôn gồng mình biểu hiện tốt hơn trước mặt anh, nhưng cứ liên tiếp bày ra những mặt hoảng hốt và bộp chộp.

Bất cứ ai đứng mặt người mình thầm thương mà còn để xảy ra việc đáng xấu hổ như sặc họng khi ăn, sẽ ước chi mình có chiếc máy xoá trí

nhớ của người áo đen trong MIB.

Cây Neuralyzer trong Men In Black

Chút xíu sai sót cũng làm cô rầu lòng không thôi.

“Đừng có gấp, tôi không giành với đứa nhỏ như em đâu, nguyên bàn của em hết, từ từ ăn ha.”

Bọn họ ngồi chỗ khuất, Vu Thời Thiên vẫy tay mà bồi bàn không để ý, anh đứng dậy tự mình gọi thêm.

Tô Đồng bĩu môi, nhủ bụng, em hết nhỏ rồi, đã mười tám rồi nha.

Cô ôm ly nước uống thêm hớp nữa, bỗng sực nhớ, thứ vừa rót vào có phải là trà từ lon của Vu Thời Thiên không?

Làm tròn lên, cô… hôn được thầy Vu rồi ư?