Có Yêu Được Không

Chương 27




Trên bản tin thông báo tôi đã thấy dán danh sách đội tuyển, vì hiếu kỳ nên tôi cũng nán lại xem. Đội tuyển Hóa đúng thật có 5 người và đứng đầu là Bình Nguyên. Tự nhiên nhìn thấy tên của cậu ta tôi lại cảm thấy trong lòng khó tả, chẳng biết tôi bị gì nữa, hình ảnh tên đó cười nói với Hà Vy lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi cũng nhìn xem thử danh sách bên đội tuyển Toán, có tên của Hà Vy nhưng chỉ có 4 người, có lẽ ít hơn 5 cũng được, chất lượng vẫn hơn số lượng. Xem xong thì tôi đi vào lớp, hôm nay có bài kiểm tra Hóa, tính ra bữa giờ tôi được Bình Nguyên bổ túc Hóa cho cũng kha khá, bài kiểm tra này coi như để cho tôi rà soát lại những kiến thức đã học luôn.

- Các em cất hết tài liệu vào cặp để làm kiểm tra!

Thầy bắt đầu phát đề, nhìn biểu cảm của mấy đứa bạn đầu là biết để Hóa lần này khó rồi. Ngay cả thằng Hiếu - thánh sống của lớp còn nhăn mặt nhíu mày thì mấy đứa như tôi chắc chép đề rồi nằm ngủ quá. Mà giờ lại không thấy mặt Bình Nguyên đâu hết, kiểu này là tôi chẳng có ai để nhờ rồi. Thôi thì kệ vậy, điểm thấp là chuyện thường, đạt được điểm cao mới là chuyện lạ. Chưa kể cả lớp đều đạt điểm thấp chứ chả riêng mình tôi. Vì thế tôi bỗng thấy thoải mái hẳn, chẳng lo nữa. Rồi đề cũng phát tới chỗ của tôi, nhìn đề Hóa mà cứ tưởng đề Văn, chữ không là chữ. Thấy thế là tôi đã định bỏ luôn rồi, khỏi đọc cho đau mắt. Nhưng chẳng hiểu sao ngồi 10 phút đầu thấy chán quá tôi lại đọc thử, lúc đó mới nhận ra những dạng này Bình Nguyên đã giảng cho tôi hết rồi. Trời đất ơi! Thế mà không thèm làm thì chắc tôi tiếc chết mất thôi. Tôi vội lấy bút, máy tính, nháp ra rồi cắm đầu cắm cổ làm. Tôi hối hận quá, 10 phút của tôi, sao tôi lại có thể phè phỡn như thế chứ! Tôi cố gắng làm nhanh hết mức có thể và xong trong vòng đúng 35 phút còn lại. Chuông vừa reo cũng là lúc tôi đã làm xong bài của mình. Chưa bao giờ mà tôi viết nhanh đến thế, người thì toát hết mồ hôi. Thầy tới chỗ tôi thu bài, nhìn bài của tôi thì thầy khẽ nhíu mày. Giờ tôi chỉ mong thầy đọc ra chữ tôi viết thôi vì trông nó chẳng khác gì thư pháp hết.

- Được rồi, các em giải lao đi. - Thầy nói rồi bước ra khỏi lớp. Lúc này thì Bình Nguyên vừa vào, thấy cậu ta cả lớp than lên than xuống, hỏi rằng cả tiết kiểm tra cậu đã đi đâu, không có cậu thì chẳng ai có thể giúp chúng nó hết. Tôi ngồi im chẳng nói gì, vì tôi chẳng biết nói gì hết. Bình Nguyên đọc đề sau đó nói:

- Những dạng này đều có trong tài liệu, cậu biết đúng không?

Tôi gật đầu, không trả lời lại. Tôi thấy cậu ta thì bỗng dưng kiệm lời hẳn. Tôi lấy sách ra đọc, nói thế nhưng tôi chỉ dán mắt vào sách thôi chứ chẳng có chữ nào vào đầu hết. Hình ảnh Bình Nguyên và Hà Vy lại tiếp tục hiện lên trong đầu tôi, lồng ngực tôi vô cùng khó chịu. Gì thế này? Tôi đang ghen sao? Không thể nào! Chắc chắn cái đề Hóa làm tôi sốc tâm lý nên mới thế. Tôi đứng bật dậy, cả lớp quay ra nhìn. Tôi hoàn hồn lại, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao mà mình lại đứng lên, đành nói:

- Tí cô vào thì xin cố vắng giúp tao, tao thấy không khỏe nên xuống phòng y tế.

Nói rồi tôi bước ra khỏi lớp, xuống phòng y tế xin vài viên Vitamin rồi nằm đó luôn. Tôi không muốn lên lớp nữa, thấy Bình Nguyên khiến tôi không muốn lên lớp nữa. Nhưng làm sao mà nằm đây mãi được, tính đi tính lại một hồi thì sau tiết đó tôi lên lớp lấy cặp về luôn. Tự nhiên tôi lười quá, chẳng muốn học, thôi thì giả ốm chuồn về ngủ một giấc cho đã vậy. Chẳng biết do tôi diễn đạt hay cô chủ nhiệm dễ tính mà tôi vừa xin thì cô đã lập tức đồng ý. Thế là tôi đi một mạch ra cổng trường, ngang qua bản tin tôi lại không thấy danh sách đội tuyển Hóa và Toán đâu. Tôi không hiểu sao lại thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm lắm. Tôi đi ra lấy xe rồi đi về. Tới nhà tôi cất cặp rồi nằm xuống đánh một giấc cho tới chiều. Hôm nay bố mẹ tôi đi công tác xa rồi, còn thằng Sơn thì bữa nay đi học thêm tận ba bốn nơi, tới khuya mới về. Vì thế hôm nay tôi là chủ cái nhà này, tôi chưa muốn ăn thì không cần nấu, muốn ngủ lúc nào, ở đâu thì có thể đặt lưng xuống mà ngáy khò khò ngay lập tức. Tôi thỏa mãn mỉm cười, sống như vậy là mãn nguyện rồi. Tối đó tôi thong thả lôi cái pizza mới đặt, nó còn nóng hổi, nghi ngút khói và mang thêm mùi béo ngậy của phô mai khiến bụng tôi biểu tình liên tục. Tôi xoa xoa rồi tự dỗ dành cái bụng mình, không cần nóng vội, hôm nay không ai giành với tôi hết. Bật "Gravity Falls" lên, tôi vừa xem vừa thưởng thức cái pizza tuyệt hảo, đang tới đoạn hay thì chuông điện thoại reo, tưởng mẹ gọi nên vội chạy ra xem, nhưng lại là Bình Nguyên. Tự dưng tôi không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng cũng đành nghe:

- Làm gì mà sao chiều nay không đi học?

- Mệt! - Tôi trả lời một cách cộc lốc.

- Ừ, thế nghỉ đi. Mai cố gắng đi học đấy!

Nói xong cậu ta cúp máy cái rụp. Gì vậy chứ? Nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì hết. Biết vậy khỏi nghe máy cho đỡ phiền rồi. Tôi khó chịu tắt điện thoại rồi ra xem phim tiếp, nhưng chẳng hiểu sao tôi không còn hứng xem nữa. Cái tên đó đã phá hỏng tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ của tôi. Tôi ghét cậu ta, chỉ nghĩ tới cậu ta đã khiến tôi khó chịu rồi. Tôi tắt tivi, cất cái pizza mới ăn được một nửa vào tủ lạnh rồi vào phòng ngủ. Đây là cách duy nhất để làm tôi bớt khó chịu. Thế là tôi lại ngủ một mạch tới sáng.

* * *

- Tới sớm thế! - Bình Nguyên nói khi thấy tôi đã ngồi ở lớp giờ này, một điều vô cùng hiếm gặp với một đứa chuyên môn sát giờ mới ló mặt tới như tôi.



Tôi nhìn cậu ta nhưng không trả lời, vì tôi không muốn. Thật ra tôi cũng chẳng muốn đi học sớm như thế, chỉ vì hôm qua ngủ quá nhiều mà sáng nay mới 4h30 mắt đã thao láo, cố gắng ngủ thêm 30 phút nữa thì cũng đành dậy.

Bình Nguyên tiến về chỗ của mình, tôi liền quay người ra phía cửa sổ bấm bấm điện thoại. Bỗng cậu ta cướp điện thoại từ tay tôi rồi chạy ra chỗ cửa lớp. Tôi chạy ra theo, nhăn mày khó chịu đòi cậu ta đưa lại điện thoại. Nhưng trái với thái độ của tôi, Bình Nguyên nhe răng cười sau đó nói:

- Được, xuống căn tin uống nước với tôi.

- Không thích! Trả điện thoại đây, tôi không rảnh mà đùa với cậu!

Tôi nói, cảm thấy như sắp bực phát khóc luôn rồi, đã khó chịu thì chớ, cậu ta bị điên hay là trẻ trâu mà cứ tìm cách trêu tôi vậy. Nghe thế thì Bình Nguyên lại nói tiếp:

- Tôi mời.

- Nhưng tôi không thích! - Tôi gắt gỏng, cậu ta tưởng tôi thèm ly nước cậu ta mời lắm sao, càng nhìn tôi càng thấy tên này chướng mắt

- Trả điện thoại đây! - Tôi tức giận nói. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu cậu ta không nghe thì đừng trách tại sao trên tay lại có vết răng. Tới cái đoạn tôi tức muốn xịt khói đầu và đã vào thế sẵn sàng chiến đấu rồi thì Bình Nguyên đưa lại điện thoại cho tôi:

- Đây, đừng nhăn nhó nữa, không tốt đâu. - Cậu ta nhẹ nhàng nói, tôi nghe thế thì còn tức hơn, là ai khiến tôi sôi máu lên như thế này chứ. Đúng lúc đó thì Khải Đình từ đâu chạy tới, trông mặt hớn hở vô cùng, vui vẻ chào tôi rồi nhìn sang Bình Nguyên, gập người 90 độ sau đó nói:

- Em cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội này, em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! - Thằng bé nói với giọng điệu vô cùng cảm kích, miệng cười không ngớt. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Bình Nguyên nghe vậy trông khuôn mặt cũng khá thoải mái, không như lúc đầu đối diện với Khải Đình, cậu đáp:

- Được, đừng quên lời hứa đấy!

Lúc này thì Khải Đình nhìn sang tôi, cười còn tươi hơn, thằng bé đưa tay lên chào theo kiểu quân đội, dõng dạc nói:

- Vâng, em sẽ mang loại ngon nhất!



Nói xong Khải Đình không quên cảm ơn Bình Nguyên lần nữa rồi chào tôi ra về. Tôi ngơ ngác, hai con người này đang nói về chuyện gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu gì hết. Bình Nguyên nhìn tôi cười đầy ẩn ý, sau đó tự mãn nói lên một câu:

- Giờ tôi trong đội tuyển Toán rồi.

- Thì sa..

Tôi chưa kịp nói hết lời thì chợt nhận ra, Bình Nguyên ở trong đội tuyển Toán có nghĩa là đội Hóa thiếu một người, trông biểu cảm vui mừng ấy của Khải Đình thì có nghĩa là em ấy đã được chọn. Tôi như được thông não, ra là thế, đó là lý do danh sách đội tuyển hôm qua được gỡ xuống để điều chỉnh. Vậy câu "Em sẽ mang loại ngon nhất" nghĩa là gì? Chẳng lẽ..

Tôi nhìn sang Bình Nguyên, với ánh mắt như không thể bất ngờ hơn. Bình Nguyên nháy mắt với tôi rồi cười nói:

- Chiều nay nhớ qua nhà tôi học Hóa đấy!

Tôi vui đến không ngậm miệng lại được. Vậy là tôi sắp được ăn bánh cao cấp đấy. Sao Bình Nguyên có thể vừa đẹp trai mà lại tốt bụng như thế được. Mọi sự tức giận của tôi đều tan biến, trong lòng tôi giờ đây chỉ tràn ngập sự hạnh phúc khi nghĩ tới khoảnh khắc được nếm cái thứ ngọt ngào mê ly đó. Tôi vui quá! Từ lúc đó Bình Nguyên hỏi gì tôi cũng gật, nói gì tôi cũng cười. Trong mắt tôi giờ đây cậu ấy chẳng khác gì một thiên thần.

- Bình Nguyên này, chiều nay tôi tới từ lúc 1 giờ luôn được không?

- Muốn gặp tôi như thế sao? - Cậu ấy buông lời đùa cợt, nhưng vì tôi đang vui nên chẳng thèm bắt bẻ, tôi gật đầu lia lịa, miệng cười nói:

- Phải phải, vậy 1 giờ tôi tới nhá!

- Tùy cậu thôi, muốn thì bây giờ tới cũng được.

Đồ điên! Người ta giỡn cũng phải vừa phải thôi chứ, được nước thì làm tới, đúng là lấn như cỏ dại. Dù nghĩ thế nhưng tôi vẫn cười, miếng ăn là miếng chịu đựng mà. Chiều nay tôi sẽ mang một quyển sổ để ghi chép lại hương vị của chiếc bánh đó, sẽ chụp lại thật nhiều ảnh rồi gửi cho con Phương để nó thèm chơi. Đúng đúng! Quá hợp lý!

Và thế là cả buổi học đó tôi chẳng nghĩ gì ngoài bánh và làm cách nào để có thể lưu giữ mùi vị của nó suốt đời. Chiều tới đúng 1 giờ tôi phi qua nhà Bình Nguyên ngay, đến nơi vì cổng không quá nên tôi mở cổng vào luôn, thấy Max tôi liền vẫy vẫy nó. Tai nó ngỏng dậy, sau đó chạy về phía tôi. Tôi vui vẻ ngồi xổm xuống, dang hai tay để ôm nó, nó ngày càng chạy tới gần, cái tai dỏng lên và tướng chạy mới đáng yêu làm sao. Nhưng khi tôi chồm tới để ôm nó thì nó né tôi và chạy ra đằng sau. Tôi bị hớ, cái con chó này, sao mà đáng ghét thế chứ! Mất công nãy giờ ngồi muốn tê chân, tôi còn đang có ý định lần sau tới sẽ mua xúc xích cho nó, giờ thì dẹp đi!

- Max! Nhớ tao không? Mấy ngày nay có bỏ bữa không vậy? - Tiếng nói cười vui vẻ của một bạn nữ phát ra ngay sau lưng tôi, tôi quay lại, thấy con Max đang nằm hẳn ra cho cô gái ấy xoa bụng, trông nó thỏa mãn lắm. Vì nắng đã khiến tôi phải nheo mắt lại nhưng tôi vẫn nhận ra cái cặp kính mắt ấy, là Hà Vy.