Có Yêu Được Không

Chương 26




Khung cảnh lớp náo loạn vô cùng, tôi vẫn còn hơi bất ngờ vì không nghĩ rằng học giỏi thôi mà cũng có người hâm mộ tới như vậy. Nhưng trái với vẻ bất ngờ của tôi và sự trầm trồ của lớp, Bình Nguyên vẫn cứ dửng dưng, chẳng thèm liếc nhìn cậu bé chưa dám ngẩng đầu lên kia một cái. Tôi liền phải huých nhẹ cậu ta, thấy tôi làm vậy Bình Nguyên mới đồng ý nói một từ "Cảm ơn". Khải Đình bây giờ mới dám ngước mặt lên, ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn chút sợ sệt cứ như kiểu sắp bị Bình Nguyên ăn thịt tới nơi. Cái này tôi cũng hiểu, tôi tiếp xúc với cậu ta mỗi ngày nhưng vẫn sợ cơ mà, chỉ cần Bình Nguyên trừng mắt một cái là tim tôi như rớt ra ngoài luôn. Giờ trông em ấy khép nép như vậy tôi thấy thương quá, còn cái tên hách dịch kia thì cứ ngồi một đống ở đó, chẳng có thiện ý nói chuyện gì cả, tôi đành mở lời cho Khải Đình:

- Em thích học Hóa lắm hả?

Ngay lập tức em ấy trả lời:

- Dạ vâng, em thích lắm! Ước mơ của em là được vào đội tuyển Hóa như anh Nguyên ạ.

Tôi trầm trồ, học giỏi thế, hiểu được Hóa đều không phải người thường. Tôi thích thú nhìn Bình Nguyên, được người ta ngưỡng mộ như thế thì dù không thể hiện ra nhưng tôi biết cậu ta cũng thích lắm chứ chả đùa. Thế mà chẳng hiểu sao mặt cậu ta cứ như kiểu đứt mất dây thần kinh cảm xúc ấy, làm thằng bé lúng túng đến phát tội. Chắc em ấy ngại quá nên nói:

- Em xin lỗi đã làm phiền anh và mọi người, em xin phép về ạ!

Nói xong Khải Đình chạy đi luôn, tôi huých cho Bình Nguyên cái nữa, nhăn nhó trách:

- Trả lời người ta vài câu thì chết à?

- Không chết.

- Thế sao không nói?

- Không thích!

Thật tình! Bực hết cả người! Nói thế mà cũng nói được, chảnh thì cũng chảnh vừa thôi chứ. Tôi không thèm nói với cậu ta nữa, lấy đại một quyển sách ra mà đọc. Giờ tôi mới thấy khát, hồi nãy dẫn Khải Đình vào đây rồi đứng hóng chuyện nên tôi quên mua nước mất tiêu. Thôi tôi cũng chẳng thèm mua nữa, tí uống ké của con Phương. Bỗng Bình Nguyên đặt một chai nước cam lên chỗ bàn của tôi, tôi bất ngờ, cậu ta là siêu nhân hay sao mà đi mua nước nhanh dữ vậy. Nhưng kệ, đó là chuyện của cậu ta, chuyện của tôi là phải giải tỏa cơn khát của mình cái đã. Nhưng tôi không thể cầm lấy mà uống ngay được, đành giả bộ hỏi:

- Gì đây? Sao lại để đây?



- Nước đấy! - Bình Nguyên trả lời.

- Ai chả biết là nước. Nhưng để đây là có ý gì? - Tôi hỏi, giọng có hơi khó chịu, tên này hôm nay bị gì chẳng biết nữa.

- Ý là để cậu uống đấy! Nói nãy giờ không khát à?

Khát chứ! Khát sắp chết đây này! Nhưng vì sĩ diện nên tôi bảo không. Tôi biết nói tới đây thể nào cậu ta cũng sẽ thấy khó chịu rồi cất luôn chai nước, dù có hơi hối hận nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, tôi cũng sẽ chẳng thèm nữa. Nào ngờ Bình Nguyên lại hạ giọng, nói:

- Vậy coi như tôi mời cậu uống, nhé!

"Nhé" á? Trời đất, tôi tưởng cậu ta còn không biết chữ này có tồn tại chứ. Nghe thế thì làm sao mà tôi không uống cho được, tôi cầm lấy chai nước, giả bộ tặc lưỡi một cái, ra điều nể lắm mới uống đấy. Uống một ngụm nước cam mà cứ như uống thuốc tiên, cơ thể bỗng tràn trề sinh lực. Tôi thoải mái ngồi làm bài, thấy Bình Nguyên cứ nhìn mình, tôi nói:

- Cảm ơn vì chai nước nhe!

- Ừ. Mà..

Nói tới đây cậu ta bỏ lửng, tôi hiếu kì hỏi:

- Mà sao?

Cậu ta đảo mắt một cái, rồi nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói tiếp:

- Theo cậu thì Toán với Hóa, cái nào hơn?

- Theo tôi á?

Bình Nguyên gật đầu, trông mặt cậu ta có vẻ nghiêm túc. Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:



- Vì hai môn đó tôi đều ghét nên thấy chúng nó giống nhau. Nhưng mà để so ra thì có lẽ Toán vẫn được coi trọng hơn. - Tôi nói

Bình Nguyên "Ừ" rồi không nói thêm gì nữa. Tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại hỏi thế nhưng cũng kệ. Có lẽ cậu ta học giỏi quá nên thấy môn nào cũng giống nhau, nhưng là dễ giống nhau chứ không phải thấy khó đều như tôi. Hoặc là chuyện này có gì đó liên quan tới Khải Đình. Nhắc mới để ý, cái tên này nghe quen lắm, hình như tôi đã từng nghe nhiều lần rồi nhưng mãi vẫn không nhớ. Sau đó nhờ sự khai sáng của con Phương mà tôi đã nhớ ra, cái cậu Khải Đình đó là quý tử nhà họ Đặng, giàu cũng đâu kém Bình Nguyên. Hồi cậu nhóc mới nhập học trường tôi được phen sôi nổi quá chừng, đi đâu cũng nghe thấy tiếng người ta bàn tán về cậu nhóc ấy. Nhưng cái tôi để ý hơn chính là chuỗi cửa hàng bánh ngọt và nhà hàng cao cấp chỉ phục vụ cho giới thượng lưu của nhà Khải Đình. Nhìn mấy cái bánh mà mê luôn, đẹp đến nỗi nếu nó có ở trước mặt tôi cũng không nỡ ăn luôn ấy. Tôi đưa cho Bình Nguyên xem hình ảnh mấy cái bánh đẹp ơi là đẹp, miệng thì xuýt xoa khen:

- Thấy sao? Đẹp quá đúng không? Bánh nhà cái cậu bé hồi nãy đó!

Đúng như tôi nghĩ, cậu ta có bao giờ thèm quan tâm tới mấy cái này, tuy biết là thế nhưng tôi vẫn nói tiếp:

- Cậu mà kèm Hóa cho cậu nhóc ấy có khi lại được ăn bánh ngọt suốt ngày, nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy ghen tị rồi.

- Trong đầu cậu ngoài ăn ra còn gì khác không? - Bình Nguyên hỏi tôi, tất nhiên là tôi nói có rồi, có phải heo đâu mà trong đầu chỉ có mỗi đồ ăn thôi, hỏi câu rõ vô duyên. Cậu ta khinh thường tỏ ý không tin, tôi liền liệt kê cho cậu ta những thứ tôi nghĩ trong đầu, nhưng tôi chưa nói xong thì Bình Nguyên đã đứng lên rồi đi ra ngoài. Tôi hơi hụt hẫng, có chuyện gì mà cậu ta lại đi nhanh như vậy, tôi định đi theo hóng hớt thử xem thì thấy cái bạn nữ đeo mắt kính ấy, vì thế tôi quay đầu đi vào lớp, chuyện của mấy bạn đội tuyển tôi chẳng có hứng thú đâu. Bình thường không phải Bình Nguyên đều thờ ơ với mọi thứ sao, nhưng lần này thấy bạn nữ ấy liền vội vã đi ra. Mà tôi để ý chuyện đó làm gì cơ chứ, chẳng liên quan đến tôi, tốt hơn là tôi nên lấy bài tập ra giải. Nhưng chưa kịp cầm bút lên viết thì thầy Lâm đã sai tôi mang tài liệu xuống lớp 11D9. Dù không muốn nhưng tôi nào dám từ chối, đành đứng lên mà đi thôi. Vừa lúc tôi xuống thì bạn nữ ấy về, tôi thấy bạn ấy thì có cười một cái, nhưng bạn ấy thì không, chắc bạn ấy chẳng nhớ tôi là ai. Nghe phong phanh thấy đó gọi bạn ấy là Hà Vy, coi như tôi cũng đã biết tên của bạn nữ này. Khi tôi về lớp thì Bình Nguyên đã ngồi đấy với bản mặt hằm hằm, tôi không hiểu sao tự nhiên cậu ta lại như vậy, nhưng tôi cũng không hỏi, vì dạo này tôi cảm thấy tôi xen vào chuyện của cậu ta nhiều rồi, nếu

Mà hỏi nữa thì Bình Nguyên sẽ thấy phiền mất. Thế là tôi với cậu ta lại chẳng nói gì với nhau. Chiều hôm đó tôi có việc nên phải ở lại trường thêm 15 phút, tôi lại gặp Khải Đình, trông mặt em ấy buồn lắm. Thấy tôi, em ấy lễ phép cúi đầu chào, tôi cũng gật đầu chào lại, tiện thể hỏi vài ba câu:

- Em chưa về à?

- Dạ giờ em về đây, nãy em đứng đợi lấy danh sách đội tuyển.

- Thế á? Em đậu chắc rồi đúng không? - Tôi ngưỡng mộ nói, nhưng em ấy buồn rầu đáp:

- Dạ không, em đứng thứ 6, đội tuyển chỉ lấy năm người thôi.

Ôi! Tiếc thế! Suýt soát như vậy đúng là làm người ta thất vọng. Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài câu an ủi em ấy. Em ấy mới lớp 10, còn hai năm nữa để cố gắng. Khải Đình cũng cười rồi bảo quyết tâm năm sau sẽ đậu, sau đó em chào tôi rồi đi về. Tôi cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc để về, lúc đó mới nhận ra tôi quên mất tập đề cương mà Bình Nguyên đưa ở trên lớp. Tối nay mà không có là cậu ta chửi tôi chết luôn. Nghĩ thế tôi lại phải lật đật chạy ba tầng lầu để lấy đống tài liệu ấy. Vừa đến nơi thì tôi thấy trước của lớp là Hà Vy và một bạn nam đứng quay lưng lại với tôi, dù không nhìn thấy mặt nhưng tôi biết đó là Bình Nguyên. Cậu ta nói gì đó và Hà Vy cười rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn ấy cười. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại bỏ về, sau đó gọi điện cho Bình Nguyên và nói:

- Hôm nay tôi bận việc rồi, không đến học được.