Giọng nói của người đàn ông rất ôn hòa, mang theo ba phần ý cười.
Tư Nam cho tới nay đều như thế, không cao ngạo không nóng nảy, tất cả mọi người ở bên cạnh hắn đều cảm thấy rất thoải mái.
Một phong cách hoàn toàn khác với Đồng Kinh Niên.
Con người anh giống như băng tuyết trên đỉnh núi cao, cũng giống như tảng đá cứng nhắc nằm dưới đáy hồ lạnh lẽo.
Thân thể đang bao trùm trên người Tô Tâm Đường rõ ràng cứng đờ lại, anh không nghĩ tới cô thừa dịp tranh đoạt vừa rồi ấn nút tiếp nhận cuộc gọi kia.
Đồng Kinh Niên muốn tách ra khỏi Tô Tâm Đường nhưng đôi chân của cô vẫn còn gắt gao quấn lên eo anh, hướng tới anh nở một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.
Chuẩn xác mà nói thì trong tươi cười còn có khiêu khích, khiêu khích anh có thể làm gì được cô.
Đồng Kinh Niên chưa bao giờ trải qua sự việc như thế này, tim đập như sấm. Hiện tại côn thịt của anh vẫn đang nhét ở bên trong hoa huyệt của bạn gái Tư Nam, mà Tư Nam lại đang cùng anh nói chuyện.
Yết hầu gợi cảm khẽ trượt, tỏ rõ người đàn ông có bao nhiêu phần không yên tâm. Đồng Kinh Niên theo bản năng bịt miệng Tô Tâm Đường, hạ giọng cảnh cáo.
“Không được gây sự.”
Bàn tay của người đàn ông khô ráo, ấm áp. Đôi môi mềm mại, ẩm ướt của cô trực tiếp áp vào lòng bàn tay anh.
Tô Tâm Đường vốn dĩ bị bịt miệng cũng chẳng vui vẻ gì, thế nhưng nhìn đến bộ dáng mất tự nhiên của Đồng Kinh Niên cô liền nảy ra ý tưởng xấu xa. Cái lưỡi đinh hương duỗi ra, liếm lên lòng bàn tay của anh, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Đồng Kinh Niên: “…”
Bàn tay của anh bị bỏng mất rồi, nơi bị đầu lưỡi của cô đụng vào dường như đang bốc cháy.
Tô Tâm Đường chớp mắt vô tội nhìn anh, đuôi mắt rủ xuống, lông mi nhỏ dài.
“Kinh Niên?”
“Cậu đang nghe sao?”
Đánh gãy trận giằng co giữa Đồng Kinh Niên và Tô Tâm Đường, chính là âm thanh một lần nữa phát ra từ chiếc điện thoại nằm trên giường. Đồng Kinh Niên đến giờ vẫn chưa đáp lời.
Anh thật sự chưa từng gặp qua người con gái nào giống như Tô Tâm Đường.
Cô quả thật…
Một lúc vẫn không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để hình dung, Đồng Kinh Niên biết việc anh phải làm bây giờ là trả lời Tư Nam.
“…Đây.”
Anh dời lực chú ý khỏi cô gái dưới thân, mà ngay lúc vừa mở miệng anh mới phát hiện giọng nói của chính mình khàn đến kinh người.
Càng đáng sợ hơn là dường như trong đó tràn ngập hương vị tình dụ̶c̶.
Đồng Kinh Niên khẳng định Tô Tâm Đường cũng nhận ra được, bởi vì cặp mắt kia mang theo ý cười vừa ung dung vừa mị hoặc, tạo thành một vầng trăng non nhỏ bé.
Anh mạnh mẽ ho hai tiếng liền cảm thấy thanh giọng hơn, may mắn Tư Nam không phát giác được gì, thậm chí còn hỏi xem có phải anh bị cảm hay không.
Đồng Kinh Niên bò xuống theo bậc thang mà Tư Nam vừa cho.
“Đúng vậy, bị cảm.”
Tư Nam: “Vậy cậu phải nhớ uống thuốc, đừng quá mệt nhọc…”
Hắn đối với Đồng Kinh Niên rất quan tâm, còn dặn dò rất nhiều. Nhưng càng như vậy thì Đồng Kinh Niên lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt đối lập với chuyện mà chính anh đang làm…
Đây có phải chuyện một người nên làm hay không?!
Tô Tâm Đường cũng nghe được đối thoại của hai người kia, có thể nhận ra quan hệ của bọn họ thực sự rất tốt. Trách không được lúc trước cô hoài nghi Tư Nam và Đồng Kinh Niên là một tấm chân tình.
Đương nhiên trọng điểm chú ý của Tô Tâm Đường không phải là hai người họ đang nói cái gì, mà cô hiện đang thưởng thức một mặt khác của Đồng Kinh Niên. Từ trước đến nay anh vẫn luôn bất động thanh sắc, bảo trì một vẻ mặt trầm ổn, vậy mà giờ đây vẫn trên gương mặt tuấn tú ấy lại xuất hiện sự xấu hổ và quẫn bách.
Cô hy vọng anh càng khó chịu thêm một chút để chiếc mặt nạ kia hoàn toàn nứt vỡ.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Tô Tâm Đường muốn xoay vòng vòng vì hưng phấn.
Mà cô cũng rất nhanh liền hành động.
Bởi vì cô dùng chân quấn trên người Đồng Kinh Niên không cho anh rời đi nên côn thịt vẫn còn cắm bên trong tiểu huyệt. Tô Tâm Đường siết chặt đường đi, làm cho tiểu huyệt không ngừng kẹp lấy côn thịt bên trong.
…