Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 50: Cuộc gọi từ người bạn thân (H)




“Á —-“

Xương hông của hai người gắt gao dính chặt vào nhau. Gậy thịt trực tiếp đỉnh đến nơi sâu nhất, hai viên tinh hoàn mang theo nếp uốn đánh mạnh lên môi âm hộ phì nộn.

Bây giờ anh và cô rất giống với hai đứa trẻ dính liền thân.

Tô Tâm Đường bị thao sâu như vậy nên đôi tay không chịu khống chế mà túm lấy khăn trải giường, phát ra âm thanh rên rỉ vừa đau đớn lại vừa sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Đôi mắt khẽ híp lại, nước mắt lưng tròng chửi mắng người đàn ông.

“Đồng Kinh Niên, tôi xxx bác anh…”

Người đàn ông nhíu mày sau đó bình tĩnh trình bày: “Cô không xxx được mẹ tôi, cũng không xxx được bác tôi, bởi vì bố tôi không có anh trai.”

Mà hiện tại người đang xxx cô là anh.



Có vẻ như Đồng Kinh Niên muốn chứng thực vấn đề này nên sau đó anh liền tăng thêm lực đạo vận động, mạnh mẽ đem cô thọc vào rút ra.

Kẽo kẹt —- kẽo kẹt —-

Chiếc giường lớn phát ra từng đợt âm thanh va chạm, cái chân bị ép lên bả vai không ngừng run rẩy theo động tác của người đàn ông, bầu nhũ hoa tuyết trắng cũng bị đè ép thành đủ loại hình dạng.

Một chân còn lại khua khoắng lung tung trong không khí, nhìn qua vừa yếu ớt vừa vô lực.

“A a a!”

Tiếng kêu nhỏ vụn phát ra từ giữa đôi môi đỏ. Bởi vì tốc độ thọc vào rút ra của người đàn ông quá nhanh nên tiếng rên rỉ của cô gái trùng với tiết tấu cự điểu ra vào của anh.

So với Tô Tâm Đường đang chật vật thì Đồng Kinh Niên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ hô hấp tăng nhanh hơn thì hoàn toàn nhìn không ra anh đang làm loại chuyện gì, thấy thế nào cũng là bộ dáng thanh phong tễ nguyệt*.

*Thanh phong tễ nguyệt: Hình dung một người vừa đẹp, vừa điềm tĩnh.

Thần tiên thanh phong tễ nguyệt mở miệng, hơi thở cực nóng phả lên sườn mặt của Tô Tâm Đường.

“Kỹ thuật kém?”

“Trình độ xử nam?”

“Nói như vậy mà cô vẫn kêu rất to.”

“Hửm?”

Một chữ “Hửm?” kia người đàn ông hơi nâng cao giọng, động tác theo đó cũng mạnh hơn vài phần. Tô Tâm Đường cảm giác quy đầu to lớn đã chọc phá vào đến tử cung, hai viên cầu no đủ dường như rất muốn được nhét vào bên trong miệng huyệt.

Tô Tâm Đường hít vào một hơi khí lạnh nhưng tâm tình bỗng nhiên bình ổn lại, cô nở nụ cười trào phúng.

“Nói một cách tình cảm thì… Đồng tiên sinh bị lời nói của tôi chọc giận đến mức dậm chân nha…”

Ngữ khí uyển chuyển.

“Đáng tiếc, những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Anh chính là trình độ xử nam, chính là kỹ thuật kém. Tiếng rên to thì chứng minh được gì? Cho dù có dùng tăm chọc thì cũng sẽ kêu rất lớn thôi”



Tô Tâm Đường dùng mắt thường cũng có thể thấy được hơi thở quanh thân Đồng Kinh Niên đang dần lạnh hơn.

Có thể nói cô đã hoàn toàn dẫm đạp lên tôn nghiêm của người đàn ông. Trước đó chỉ nói kỹ thuật kém còn bây giờ ngay cả mấy chữ như tăm xỉa răng cũng xuất hiện luôn rồi.

Đồng Kinh Niên gật gật đầu: “Rất tốt.”

Cùng với một câu “Rất tốt” nghiến răng nghiến lợi đầy ý vị chính là từng đợt động tác càng thêm điên cuồng.

Bang —- bang —- bang —-



“A a a!”

Thanh âm của Tô Tâm Đường hoàn toàn thay đổi.

Thật sự là —-

Quá nhanh! Quá mạnh! Quá sâu!

Đương nhiên sẽ không có khả năng cô khoanh tay chịu chết, khuôn mặt của người đàn ông được bảo vệ rất tốt nhưng thân thể sẽ luôn có thời điểm sơ sẩy. Tô Tâm Đường vươn móng tay, tranh thủ lúc này tặng lên người Đồng Kinh Niên không ít vết thương.

Những vết máu trên da thịt trắng nõn của người đàn ông lại càng rõ ràng.

Tuy rằng sắc mặt của Đồng Kinh Niên vẫn thế nhưng dù nhiều hay ít thì những vết thương kia cũng sẽ có chút cảm giác khó chịu.

Thế nhưng Tô Tâm Đường vẫn chưa hết giận, cô còn muốn hại anh thêm chút nữa.

Ngay lúc này có tiếng chuông bất ngờ vang lên.

Là chuông điện thoại.

Điện thoại của Tô Tâm Đường không để ở trong phòng ngủ nên chỉ có thể là của Đồng Kinh Niên. Vốn dĩ anh không có ý định tiếp nhận cuộc gọi này, đang ở thời điểm kịch liệt nên anh phải giáo huấn Tô Tâm Đường thật tốt.

Nhưng tiếng chuông vẫn vang không ngừng nghỉ, dường như nếu không nghe máy thì sẽ không chịu dừng lại. Vì thế Đồng Kinh Niên liền mang thái độ không kiên nhẫn nhìn theo phương hướng của tiếng chuông.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng nhấp nháy, trên màn hình xuất hiện hai chữ vô cùng chói mắt: Tư Nam.

Ở ngay lúc này Tư Nam lại gọi điện thoại!



Động tác dưới thân của Đồng Kinh Niên dừng lại một chút, bây giờ anh có cảm giác giống như đang bị ai đó bóp cổ.

Từ sau khi ngủ với bạn gái của Tư Nam, kỳ thật Đồng Kinh Niên cũng không chủ động nói chuyện với hắn nữa. Nói cho cùng thì sự việc này bản thân anh rất khó giải quyết, cũng rất xấu hổ.

Dường như nếu anh không liên hệ với Tư Nam thì chuyện này cũng giống như chưa từng xảy ra.

Không biết có phải lúc ở trong phòng tắm nhắc đến Tư Nam hay không, mà bây giờ Tư Nam đã chủ động gọi đến.

Không thể nghe máy!

Đây là phản ứng đầu tiên của Đồng Kinh Niên, phản ứng thứ hai chính là không thể để cho Tô Tâm Đường nhìn thấy.



Anh có trực giác nếu để Tô Tâm Đường biết người gọi đến là Tư Nam, khả năng cao cô sẽ không hoảng sợ mà ngược lại còn rất hưng phấn.

Không thể không khen ngợi Đồng Kinh Niên rất hiểu tính cách của Tô Tâm Đường, nhưng đen đủi cho anh là cùng lúc đó cô cũng đã thấy được.

Thần sắc ảo não trên mặt cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó thật sự là bộ dáng hưng phấn, cô còn lấy ngón tay chỉ vào tủ đầu giường.

“Tư Nam gọi điện… Sao không nghe?”

Đồng Kinh Niên: “…”

Làm sao mà nghe được?

Ở bên kia Tô Tâm Đường đã vươn tay, dùng tốc độ mà Đồng Kinh Niên không thể đuổi kịp để bắt lấy chiếc điện thoại.

“Để tôi giúp anh lấy!”

Đồng Kinh Niên liền thay đổi sắc mặt: “Tô Tâm Đường!”

Trực tiếp gọi thẳng tên cô gái, lồng ngực anh phập phồng lên xuống tỏ rõ chủ nhân đang vô cùng khẩn trương: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Giọng nói mang theo tia uy hiếp, đe dọa.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng giơ trước mặt của Tô Tâm Đường.

Tô Tâm Đường lại càng không thể đưa.

Vừa rồi bị Đồng Kinh Niên bắt lên giường điên cuồng cắm khiến cô rơi xuống thế hạ phong, mà hiện tại vừa lúc Tư Nam gọi điện đến, cô có thể nắm được vũ khí sắc bén nhất khiến Đồng Kinh Niên sợ đến mất sắc.

Cô gái hơi bĩu môi, vui vẻ thưởng thức chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang trên tay.

“Đồng tiên sinh như vậy làm tôi sợ quá nha.”

Đồng Kinh Niên không có kiên nhẫn, trực tiếp tranh thủ một giây Tô Tâm Đường thất thần liền bắt lấy điện thoại.

Tô Tâm Đường: !

Đệch!

Đôi mắt đẹp trừng lớn, cô không nghĩ Đồng Kinh Niên cũng sẽ chơi cái chiêu này. Rõ ràng anh là một lão cán bộ quang minh lỗi lạc cơ mà.

Bàn tay đã trống trơn.

Đồng Kinh Niên sau khi lấy lại được điện thoại liền thở một hơi nhẹ nhõm. Anh tính toán cắt đứt cuộc gọi này, không thì tắt nguồn luôn cũng được, về sau sẽ giải thích với Tư Nam.

Nhưng không đợi anh kịp ấn vào màn hình, Tô Tâm Đường đã duỗi tay lại đây.

Trải qua mấy phen giằng co, điện thoại bị ném văng ra ngoài, rơi xuống mặt giường cách đó không xa.

Đồng Kinh Niên muốn đi ra khỏi thân thể Tô Tâm Đường nhưng cô liền nhanh chóng dùng chân kẹp anh lại. Tô Tâm Đường liếc mắt về phía điện thoại, cười đầy thâm ý.

“Ha —- kết nối rồi.”

Ngay khi cô hạ giọng nói xong câu đó, một âm thanh quen thuộc từ trong điện thoại vang lên.

“Alo, Kinh Niên?”