Trong vô thức cũng là thừa nhận.
Khóe miệng Mục Chính Hi cong lên, trực tiếp đặt đồ tây trước mặt cô, sau đó không quên nhắc nhở một câu: “Không sao, tôi không ghét bỏ việc hôn gián tiếp với em đâu!”
Hạ Tịch Nghiên hung hăng trợn trắng mắt liếc anh, còn Mục Chính Hi thì lại nở nụ cười đắc thắng đi về phía sofa.
Hai chân vắt chéo, tao nhã ngồi đó ăn cháo, ăn rồi còn không quên gật đầu: “Ừ, cũng được!”
Hạ Tịch Nghiên khinh bỉ nhìn anh, bất đắc dĩ cũng bắt đầu ăn.
Một bữa cơm, đúng là được nếm đủ loại mùi vị.
Ăn xong rồi Mục Chính Hi cũng không vội vã rời đi, nhưng Hạ Tịch Nghiên muốn xuống giường.
Mục Chính Hi nhìn cô: “Em định làm gì?”
“bi vệ sinh!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Em đi được à?” Mục Chính Hi nhìn cô, vừa mới bó bột xong, cô xuống được giường chắc?
Mất sức chín trâu hai hổ, Hạ Tịch Nghiên vẫn không làm được như ý muốn, Mục Chính Hi vẫn đứng ở bên cạnh, đợi cô cầu cứu.
Nhưng dường như người phụ nữ này không định cầu xin anh, mà lại nói: “Tổng giám đốc Mục, phiền anh đẩy một cái xe lăn tới giúp tôi!”
Xe lăn…
“Em tàn tật rồi à? Còn cần xe lăn nữa!”
Mục Chính Hi bất mãn nói, vì sao người phụ nữ này không biết cầu cứu anh chứ.
Hạ Tịch Nghiên lại nói rất thoải mái: “Bây giờ tôi có khác gì tàn tật đâu?”
“Thực ra, vẫn còn có một cách khác nhanh hơn đấy!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên chớp mắt: “Cách gì?”
Ngay sau đó, Mục Chính Hi không nói gì mà trực tiếp thể hiện bằng hành động. Đi tới bế thẳng Hạ Tịch Nghiên từ giường lên.
“Này, anh làm cái gì vậy?” Hạ Tịch Nghiên kinh ngạc.
Mục Chính Hi lại bế cô rất thoải mái rồi nói: “Thế này không đơn giản hơn à!” Nói xong liền đi về phía nhà vệ sinh.
Không biết vì sao, khuôn mặt của Hạ Tịch Nghiên bỗng nổi lên một tầng ửng hồng.
Không biết vì sao, khuôn mặt của Hạ Tịch Nghiên bỗng nổi lên một tầng ửng hồng.
Bây giờ cô thực sự sa sút tới mức cần một người đàn ông bế đi vệ sinh sao!
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi!
Nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn, không nói gì cả.
Tới nhà vệ sinh, Mục Chính Hi trực tiếp đặt cô ở đó, không có ý định đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, cau mày lại, đánh mắt ra hiệu cho anh, nhưng Mục Chính Hi làm như không thấy, mà còn nhìn ngược lại cô: “Sao thế? Có cần tôi tiếp tục giúp nữa không?” Nói rồi anh nhướng mày nhìn Hạ Tịch Nghiên, cái ánh mắt ám muội cùng trêu chọc đó, khiến Hạ Tịch Nghiên hung hăng trừng mắt lại.
“Không làm phiền tổng giám đốc Mục, ra ngoài đóng cửa lại, cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên như vậy, Mục Chính Hi lại cười lưu mạnh: “Nếu như cần thì có thể gọi tôi bắt cứ lúc nào!” Nói xong liền nở nụ cười tà mị rồi quay người ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ ngứa đòn đó của anh, Hạ Tịch Nghiên vừa tức vừa không làm gì được.