Hạ Tịch Nghiên tiếp tục ăn cháo, nhìn trông vô cùng ngon miệng.
Sau đó, xin đừng cười nhạo tổng giám đốc Mục.
“Ngon lắm à?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.
Nghe thấy câu nói này, Hạ Tịch Nghiên cau mày, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh đừng nói với tôi rằng anh chưa bao giờ ăn cháo nhé!”
“Kì lạ lắm à? Cái thứ nhìn trông dính đặc sệt thế kia… Có gì ngon chứ!” Mục Chính Hi nói, sau đó nhìn thứ trong bát, vẫn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Hạ Tịch Nghiên lại nhìn anh khinh bỉ: “Anh đúng thật là vi sinh vật trên thế giới này, cháo là đồ ăn thuần túy nhất trên đời.
Nhìn thì dính đặc sệt, nhưng ăn như vậy mới ngon!” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên tiếp tục ăn.
“Có ai quy định nhất định phải ăn cháo à?” Mục Chính Hi bất mãn trừng mắt với có.
“Không!” Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó tự mình tiếp tục ăn.
Mục Chính Hi đứng ở một bên, nhìn cô ăn ngon lành, không nhịn được mà vươn đầu tới: “Ngon lắm à?” Anh lại hỏi lần nữa.
“Có ai quy định nhất định phải ăn cháo à?” Mục Chính Hi bất mãn trừng cô một cái.
Ị”
“Không!” Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó tiếp tục tự mình ăn.
Mục Chính Hi đứng ở một bên, nhìn cô ăn ngon lành, không nhịn được mà vươn đầu tới: “Ngon lắm à?” Anh lại hỏi lần nữa.
Ai cũng nhìn ra được điệu bộ rất muốn thử của anh.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Vậy anh có muốn thử không?”
“Có buồn nôn không?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Hạ Tịch Nghiên: “Ăn đồ tây của anh đi!”
Nói rồi Hạ Tịch Nghiên tiếp tục ăn.
Lúc này, Mục Chính Hi lại cầm một cái thìa nhỏ từ trên bàn lên, múc một miếng bỏ vào miệng.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ.
Ai biết được sau khi Mục Chính Hi ăn xong bèn gật đầu: “Tùy hơi nhạt nhưng cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng của tôi!” Nói rồi anh thẳng thừng cầm lấy cái bát trong tay Hạ Tịch Nghiên, bưng ởi luôn.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó, chớp mắt một lúc, sau đó hơi bất mãn nói: “Mục Chính Hi, tôi ăn cái gì bây giờ?”
Lúc này Mục Chính Hi mới tao nhã đi tới sofa, bưng đồ tây trên bàn: “Em ăn cái này, chúng ta trao đổi đồ ăn!”
“Đây là đồ thừa của anh!” Hạ Tịch Nghiên nhắc nhở.
Nghe thấy lời này, Mục Chính Hi nhướng mày: “Chê à?”
Hạ Tịch Nghiên không trả lời ngay: “Thế thôi vậy, tôi đem đi vứt!” Nói rồi Mục Chính Hi làm ra vẻ muốn đem đi.
“Nè… Mục Chính Hi!” Hạ Tịch Nghiên ở đằng sau gọi một tiếng.
Mục Chính Hi nhìn cô, giọng điệu mang theo chút bỉ ổi: “Sao nào? Muốn ăn rồi à?”
“Lễ nào tôi phải chịu đói chắc?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.