Nghe Tống Kỳ nói vậy, Hạ Tịch Nghiên cười. Hai người đứng trong bếp nói cười vui vẻ, cùng nhau nấu cơm, còn Mục Chính Hi đứng đẳng sau nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy mình như trở thành người thừa.
Nhất là nhìn thấy hai người nói cười, cùng nấu cơm, trông dáng vẻ rất đẹp đôi!
Tống Kỳ thật sự vì Hạ Tịch Nghiên mà có thể buông bỏ rất cả.
Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi giận run cả người.
Lúc này, anh xoay người đi ra phòng khách.
Vị trí bếp đối diện với phòng khách, Mục Chính Hi đi tới sofa, chẳng phải họ muốn nấu cơm sao?
Vậy thì nấu đi.
Anh làm ông lớn, chỉ hưởng thụ thôi!
Ngồi không hưởng lộc.
Nghĩ vậy, anh ngồi xuống, mở tivi lên, gõ vào hai chân đang vắt chéo, cầm điều khiển từ xa đổi từng kênh, nhưng suy nghĩ hoàn toàn không ở trên tivi.
Mắt bất giác nhìn về phía nhà bếp.
Nhìn hai người nói cười vui vẻ, trong lòng Mục Chính Hi nhen nhóm lửa giận.
Anh nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy thứ trên bàn trà, anh bỗng nghĩ ra gì đó, khóe môi cong lên.
Lúc này, anh biếng nhác dựa người trên sofa, đôi chân thon dài duỗi về phía bàn trà.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘xoảng, ly thủy tinh trên bàn rơi xuống vỡ tan tành.
“Này, ly vỡ rồi!” Mục Chính Hi lớn giọng nói cho Hạ Tịch Nghiên trong bếp nghe.
Quả nhiên, tiếng lớn như vậy, Hạ Tịch Nghiên và Tống Kỳ sửng sốt, nhìn về phía sau: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không cẩn thận làm vỡ ly rồi” Mục Chính Hi nói, giọng điệu rất bình thản.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Tổng giám đốc Mục, phiền anh dọn dẹp chút nhé!”
Anh dọn?
Mục Chính Hi không nghe nhầm chứ?
“Tôi dọn? Hạ Tịch Nghiên, tôi không nghe nhầm chứ?”
“Đúng, anh không nghe nhầm đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô là một người rất dân chủ, trước giờ nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Cơ mặt Mục Chính Hi co rút, Hạ Tịch Nghiên!
“Tôi không biết!” Mục Chính Hi nói.
“Không biết?” Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên cau mày, cô rất muốn hỏi lại anh biết cái gì?
Nhưng giữ thể diện cho anh, Hạ Tịch Nghiên vẫn không nói.
“Một người nấu cơm là được rồi, không cần phải hai người đâu. Hạ Tịch Nghiên, em đến dọn đi!” Mục Chính Hi sai khiến như thể anh mới là chủ của cái nhà này.
“Một người nấu cơm là được rồi, không cần hai người đâu. Hạ Tịch Nghiên, em đến dọn đẹp đi!” Mục Chính Hi chỉ huy, cứ như ở nơi này anh chính là chủ gia đình vậy.