Lúc này, Tống Kỳ đưa hoa cho Hạ Tịch Nghiên: “Tặng em.”
Hạ Tịch Nghiên nhìn bó hoa lớn đó, cười đón lấy, ngửi rồi nói: “Em rất thích, cảm ơn anh”
Ánh mắt Tống Kỳ nhìn Hạ Tịch Nghiên tràn ngập ý cười.
Chỉ có Mục Chính Hi ở phía sau là sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhất là lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ôm bó hoa, sắc mặt anh càng tệ hơn, chỉ là một bó hoa thôi mà, vui đến thế sao?
“Hai người nói chuyện đi, em đi tìm bình cắm vào!”
Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Kỳ và Mục Chính Hi.
Khoảnh khắc đó, Hạ Tịch Nghiên bỗng nhận ra, hai người họ muốn đấu thì cứ đấu đi, dù sao cũng đừng quan tâm đến chuyện của cô, chỉ cần đừng làm khó cô là được.
Cô cứ xem như không thấy thôi.
Quả nhiên, Hạ Tịch Nghiên vừa vào phòng, Mục Chính Hi với Tống Kỳ đã bắt đầu.
“Tổng giám đốc Tống có lòng quá!” Mục Chính Hi nói.
Tống Kỳ đứng đó, chỉ hờ hững cười: “Với cô ấy thì tất nhiên phải dụng tâm một chút!”
Quả nhiên, Tống Kỳ vừa dứt lời, sắc mặt Mục Chính Hi sầm xuống.
Xem ra Tống Kỳ quyết trâm theo đuổi Hạ Tịch Nghiên rồi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Mục Chính Hi vô cùng khó coi, nhưng anh sẽ không thể hiện ra, sau đó cười: “Vậy tổng giám đốc Mục dốc nhiều tâm tư rồi, người vợ cũ này của tôi, không dễ chinh phục đâu!”
Nghĩ vậy, sắc mặt Mục Chính Hi vô cùng khó coi, nhưng anh sẽ không thể hiện ra, sau đó cười: “Vậy tổng giám đốc Mục dốc nhiều tâm tư rồi, người vợ cũ này của tôi, không dễ chinh phục đâu!”
Mỗi lần nhắc đến hai chữ vợ cũ này, sắc mặt Tống Kỳ cũng cực kỳ tệ.
“Anh yên tâm, tổng giám đốc Mục không quý trọng là tổn thất của anh, chắc chắn tôi sẽ quý trọng.” Tống Kỳ cũng không chịu yếu thế.
Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai chịu yếu thế.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ra khỏi phòng ngủ, lúc thấy hai người họ, cô vờ như không thấy.
“Tống Kỳ, anh cũng ở lại ăn cơm đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Bây giờ không sợ tình hình hỗn loạn, có bản lĩnh thì làm loạn hơn đi.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn không 6 ngờ sẽ loạn hơn thật.
“Được thôi!” Tống Kỳ đồng ý.
Mục Chính Hi ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn người phụ nữ này cố ý.
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh còn có thể nói gì nữa.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đi vào bếp, Tống Kỳ theo sau, nói: “Anh giúp eml”
Nghe Tống Kỳ nói thế, Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên: “Anh cũng biết nấu à?”
Quen Tống Kỳ lâu như vậy mà cô chưa †ừng nghe nói anh biết nấu cơm.
Tống Kỳ cười: “Không biết thì anh có thể học!”