Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 142




Mới sáng ra Trình An Nhã đã bảo y tá đẩy cô xuống lầu hít thở không khí, cả ngày nằm trên giường rất nhàm chán. Mấy năm nay sống quá bận rộn, cô đã quen với nhịp sống vội vã, đột nhiên rảnh rỗi, cô thấy khó chịu, như thể ai đó đã cướp đi một phần cuộc sống của cô.

Sân dưới lầu của bệnh viện được phủ đầy cây xanh, có rất nhiều bệnh nhân đang đi bộ bên dưới, già trẻ lớn bé đều đang phơi nắng, từ khuôn mặt của bọn họ có thể nhìn ra sự tàn phá của những cơn đau, cũng có thể thấy được sự yên bình đến thờ ơ.

Khiến người ta chú ý nhất là một cặp song sinh nam đang đá bóng trong sân, khoảng bảy tám tuổi, trạc tuổi Ninh Ninh, mặt mày trắng nõn, vô cùng đáng yêu. Động tác của bọn chúng không phải rất nhanh, mà có phần chậm chạp của trẻ con, gương mặt hơi ửng hồng vì chạy nhảy, thoạt nhìn non nớt mịn mạng, đáng yêu cực kỳ.

Mẹ bọn họ ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, thỉnh thoảng dặn dò bọn chúng cẩn thận ngã, cả khoảng sân nhỏ tràn ngập tiếng cười của thiên thần, quét sạch sự buồn tẻ của bệnh viện.

Ngoài ra có không ít người lớn tuổi đang tập thể dục buổi sáng dưới tàng cây, cũng hứng thú nhìn bọn chúng chơi đùa.

"Hai bé mắc bệnh gì?" Trình An Nhã không khỏi tò mò hỏi người phụ nữ bên cạnh, mẹ bọn họ. Người mẹ này cũng rất trẻ, khoảng ba mươi tuổi, chăm sóc rất tốt, giữa hai hàng mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô ta.

"Bệnh tiểu đường bẩm sinh!" Người phụ nữ mỉm cười, có đau lòng cũng có nhẹ nhõm, cô xót xa vì hai đứa con đều mắc căn bệnh di truyền khó chữa này nhưng điều may mắn là chúng vẫn còn sống trên đời này.

Đây chính là ân huệ lớn nhất mà trời cao đã ban cho cô!

Trình An Nhã hơi giật mình, nhìn bọn chúng rất khỏe mạnh, căn bản không giống với trẻ con bị bệnh, hoạt bát đáng yêu như vậy, mặc dù động tác hơi chậm, nhưng cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường.

Bệnh tiểu đường tuýp 1 không thể chữa hết hoàn toàn, chỉ có thể tiêm insulin suốt đời để duy trì sự sống, người bệnh phải phụ thuộc thuốc suốt đời.



"Xin lỗi!" Trình An Nhã xin lỗi, cô vốn không định khơi lên nỗi buồn của người phụ nữ, cô vốn tưởng rằng hai đứa trẻ đã khỏi bệnh, tạm thời nhập viện theo dõi, không ngờ...

Người phụ nữ lắc đầu cười nói: "Không sao, tuy căn bệnh không thể chữa khỏi nhưng chỉ cần tôi chăm sóc tốt thì hai đứa vẫn có thể bình an lớn lên, bây giờ y học tiến bộ như vậy, có lẽ vài năm nữa, con tôi sẽ có cơ hội chữa khỏi hoàn toàn, chỉ cần chúng tôi không từ bỏ, cuối cùng sẽ có cơ hội thôi!"

Người phụ nữ rất mạnh mẽ và lạc quan, luôn nở nụ cười hờ hững trên môi, nhìn những đứa con của mình bằng ánh mắt thương tiếc, như thể đó là tâm điểm của mọi sự chú ý, là tất cả những gì cô ta muốn bảo vệ cả đời này.

Cô ta như vậy rất đẹp!

Trình An Nhã cũng mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, đây là vận may của chúng, không... có lẽ nên nói là vận may của các con, bất kỳ người mẹ nào trên thế giới này khi gặp phải huống tương tự đều sẽ rất mạnh mẽ và luôn tin tưởng có một ngày con của bọn họ sẽ tốt hơn.

Chỉ có như vậy mới có thể tồn tại và tiếp tục sống!

"Cô thì sao? Cô bị gì vậy?" Người phụ nữ quay đầu lại, quan tâm hỏi.

Trình An Nhã nhún vai: "Bị đụng xe, may mắn cứu được hai chân, nhưng phải ngồi xe lăn hai tháng, nghĩ tới cũng rất khó chịu."

Nhưng cô đã rất may mắn rồi, đúng không?

Nghe nói bệnh viện và nhà tù là nơi có thể khơi gợi giác ngộ tâm linh của con người nhất. Lẽ nào đúng như vậy thật? Trước đó cô chỉ một lòng muốn lột da rút gân Diệp Vũ Đường thôi. Quả nhiên có so sánh mới biết mình may mắn cỡ nào.

"Ôi, may quá, cô còn trẻ như vậy, nếu mất đi hai chân thì thật đáng tiếc." Người phụ nữ chân thành chúc phúc cho Trình An Nhã.

"Cô biết không tôi cũng có đứa con trai trạc tuổi con cô!" Trình An Nhã chớp mắt, đùa giỡn nói: "Con trai tôi cũng rất đáng yêu, dáng vẻ xinh xắn giống hệt con trai của cô."

Người phụ nữ kêu lên, không thể tin nhìn Trình An Nhã: "Cô nói thật sao? Nhìn cô còn trẻ mà đã con trai lớn như vậy ư?"

Quả thật khuôn mặt này của Trình An Nhã chẳng khác nào sinh viên đại học.

Nếu cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo một chiếc cặp sách nhỏ đến trường cấp ba, mọi người sẽ nghĩ cô chỉ là một học sinh cấp ba, dáng vẻ cô quá trẻ, điều quan trọng chính là khí chất xinh lung linh của cô.



Trình An Nhã xấu hổ che miệng cười, vừa đùa giỡn vừa nghịch ngợm nói: "Tôi là cô gái không tốt, mang thai sớm, sinh sớm."

Người phụ nữ mỉm cười, nhíu mày: "Cô gái không tốt? Xem ra không giống."

Lấy con làm cầu nối, hai bà mẹ mới quen đã trò chuyện rất sôi nổi, chỉ mỗi việc kể lại những chuyện thú vị về con trai mình từ nhỏ đến lớn thôi cũng kể hoài không hết. Trình An Nhã thầm nghĩ, cô ta có một cặp con trai song sinh bị mắc bệnh tiểu đường tuyp 1, chắc chắn chuyện buồn sẽ nhiều hơn chuyện vui.

Không ngờ người phụ nữ đó từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện buồn mà chỉ kể toàn là chuyện thú vị về cô ta và con trai, khiến Trình An Nhã nghe mà vui vẻ trong lòng.

Cô thực sự thích nói chuyện với những người phụ nữ như cô ta, mạnh mẽ, lạc quan, tốt bụng và rất có tu dưỡng.

Hai bà mẹ trẻ hợp rơ trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi bọn trẻ mệt mỏi, người phụ nữ mới đưa chúng về phòng nghỉ ngơi, hai đứa trẻ đáng yêu miệng ngọt như bôi mật, còn lớn tiếng chào tạm biệt chị Trình An Nhã!

Trình An Nhã sướng rơn người, nghĩ mà xem người phụ nữ có đứa con trai bảy tuổi mà còn được mấy đứa bé gọi bằng chị là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào. Cô hoàn toàn không nghĩ tới là do cô quá trẻ.

Trình An Nhã lại đi dạo một vòng quanh sân, rồ nhờ y ta đưa cô trở về.

Hôm nay đúng là một ngày vui vẻ!

Mới vừa trở lại phòng bệnh, cảm giác vui vẻ này tự dưng không cánh mà bay bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của một vị khách.

Nếu là khách bất ngờ đương nhiên là kiểu không mời mà đến.

Đó là kiểu khách mà Trình An Nhã cực kỳ không muốn đối mặt.

Vân Nhược Hi!

Bạn gái của Diệp Sâm.



"Cô Trình, tôi ra ngoài trước đây!" Y tá đi ra khỏi phòng bệnh, Trình An Nhã tự mình đẩy xe lăn, khẽ cười nói: "Cô Vân, đúng là hiếm thấy!"

Sắc mặt Vân Nhược Hi cực kỳ kém, trắng bệch. Cô ta vẫn mặc bộ đồ màu vàng nhạt tối qua, cả người cô ta mang đến cho người khác cảm giác như một đóa hồng vàng không còn màu sắc.

Trình An Nhã không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô ta biết gì rồi!

Là do Diệp Sâm quá kiêu ngạo nên bị người khác phát hiện hay do chính cô ta tình cờ phát hiện được?

Cô đoán là vế sau, bởi vì mèo ăn vụng còn biết chùi mép, đâu ai ngu đến mức để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, lại còn chạy tới nhà người ta khoe khoang đúng không?

"Trình An Nhã, rốt cuộc cô có quan hệ gì với Diệp Sâm?" Vân Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi hỏi. Cô ta đã khóc, trong mắt còn hằn lên tia máu, mất đi dáng vẻ xinh đẹp thường ngày, thay vào đó là vẻ u sầu buồn bã.

"Cấp trên, cấp dưới!" Trình An Nhã mỉm cười đáp. Cô ta muốn ra oai với cô, xin lỗi hình như là tìm sai người rồi!

"Cô nói bậy!" Vân Nhược Hi hơi kích động. Hai tay run rẩy chỉ vào Trình An Nhã: "Có cấp trên nào lại có con với cấp dưới không? Rõ ràng là cô... Rốt cuộc cô đến gần Diệp Sâm là có mục đích gì?"

Trình An Nhã vẫn mỉm cười. Cô đã nói mà, cô nên chặt Diệp Vũ Đồng ra làm tám khúc mới phải, đụng cô bị gãy chân, người ta đến ra oai, cô ta đứng, còn cô thì ngồi, khí thế này làm sao thắng được ai?

Người ta nói thua người không thua trận, giờ cô thua trận thì phải làm sao?