Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 141




Đêm, đèn rực rỡ mới lên, thành phố được nhuộm một lớp màu lộng lẫy.

Thành phố ban đêm luôn mang theo vẻ đẹp khô nóng, dù là ban đêm cũng không thể giảm bớt sự khô nóng của ban ngày, đồng thời cũng lộ ra tia bí ẩn sâu xa, khiến người ta không nhịn được tò mò.

Trong một nhà hàng kiểu Pháp được bài trí sang trọng, Vân Nhược Hi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới qua lớp kính, khuôn mặt mềm mại thoáng chút buồn bã.

Cô ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt, xinh đẹp dịu dàng mà thanh khiết, đôi lông mày thanh tú như được vẽ bởi danh họa nổi tiếng nhất thế giới, dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ, là vẻ đẹp u buồn hoàn mỹ.

Một người phụ nữ như vậy mới có thể khơi dậy ham muốn được bảo vệ của đàn ông nhất, yêu kiều, đa sầu đa cảm mang theo chút buồn bã, khiến người ta chỉ muốn đem báu vật tốt nhất trên đời dâng tới trước mặt cô ta để đổi lấy nụ cười của cô ta.

Diệp Sâm đi vào nhà hàng, thoáng chốc đã thấy Vân Nhược Hi, vừa lúc cô ta hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa gương mặt hoàn mỹ, không biết cô ta đang nghĩ gì, trên mặt thoáng hiện lên tia đau thương.

Diệp Tam thiếu hơi chau mày, đi tới, "Nhược Hi, chờ lâu chưa?"

Diệp Sâm kéo ghế ngồi xuống.

Trong mắt Vân Nhược Hi toát lên vẻ vui sướng, u buồn tan biến, hai mắt sáng ngời, cả người bừng sáng, phảng phất Diệp Sâm là sự sống của cô ta, cô ta vì anh mà sống.

Mấy năm qua quả thật là như vậy!

"Không lâu!" Vân Nhược Hi dịu dàng đáp, dù cô ta đã đợi hơn một tiếng nhưng cũng không thấy lâu. Chỉ cần Diệp Sâm tới, đợi bao lâu cô ta cũng bằng lòng.

"Anh muốn ăn gì không, để em gọi cho anh!" Vân Nhược Hi ân cần nói, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ dịu dàng.



Diệp Sâm lắc đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo hiện lên một nụ cười yêu chiều, hờ hững nói: "Không cần, lát nữa tôi về nhà ăn cơm!"

Trước khi nhận ra con trai, Diệp Sâm đã giành hộp cơm trưa của Trình An Nhã, nhưng sau đó cô tự nguyện mang hai phần, dù là món nhà làm nhưng mùi vị rất ngon, không thua gì đầu bếp trong khách sạn năm sao.

Diệp Sâm đã bị nuôi đến kén ăn.

Gần đây anh sống chung với con trai, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm chung với Ninh Ninh, chưa bao giờ vắng mặt. Nếu công việc không bận lắm, anh sẽ để đến hôm sau, anh thà rằng nhín chút thời gian đi siêu thị với Ninh Ninh, sau đó về nhà, hai ba con cùng nấu nướng, cùng ăn cơm.

Anh không biết nấu ăn, gần đây đang học.

Ninh Ninh nói, một người đàn ông tốt, điều kiện bắt buộc đầu tiên là phải biết nấu ăn. Cậu bé trẻ con vỗ ngực tự nói mình là tấm gương của người đàn ông tốt hoàn mỹ nhất, khiến Diệp Sâm dở khóc dở cười.

Cục cưng nói, cậu phải huấn luyện ba cậu trở thành cao thủ nấu ăn trong thời gian ngắn nhất, sau đó hầu hạ mẹ cậu.

Nhìn xem, đúng là một đứa trẻ bất công cỡ nào.

Nhưng...

Đối với Diệp Sâm đây là bầu không khí gia đình ấm áp hiếm có, nên anh vô cùng trân trọng.

"Về nhà ăn?" Vân Nhược Hi ngẩn ra, trong lòng tự dưng sốt ruột, thăm dò hỏi: "Anh thuê người giúp việc theo giờ sao?"

"Không phải!" Diệp Sâm nhìn Vân Nhược Hi thật sâu, nghĩ tới có lẽ ông già vẫn chưa nói cho cô ta biết. Nói cũng phải, ông ta vẫn hy vọng mượn dựa vào giúp đỡ của tài phiệt Vân thị thông qua cuộc hôn nhân của anh và Vân Nhược Hi nên đương nhiên sẽ không nói cho Vân Nhược Hi biết sự thật rồi.

"Nhược Hi... Quên đi, không có chuyện gì. Em tìm anh có việc à?"

Khóe môi Vân Nhược Hi xẹt qua nụ cười cay đắng. Từ lúc nào, mối quan hệ của bọn họ đã trở thành cô có việc mới được tìm anh? Diệp Sâm, em là bạn gái anh, là vợ chưa cưới của anh. Anh đã nói, nếu kết hôn thì đối tượng chắc chắn phải là người phụ nữ của anh.

Anh đã quên hết rồi sao?

"Gần đây anh rất bận sao?" Vân Nhược Hi che giấu nỗi đau trong lòng, nhẹ giọng hỏi. Thời gian gần đây, cô tìm anh một là anh khóa máy, hai là nói rất bận. Cô gọi điện thoại đến MBS, cô Lưu nói thời gian gần đây tổng giám đốc rất ít khi ở công ty, thường xuyên đi muộn về sớm.

Diệp Sâm chưa từng như vậy!

Dù anh bận đến đâu, lẽ nào không thể ăn cùng cô một bữa cơm sao?



"Cũng khá bận!" Diệp Sâm mỉm cười, anh chỉ ước hai mươi bốn tiếng đều ở cạnh con trai. Vừa nghĩ tới dáng vẻ dáng yêu, xấu bụng của con trai sự lạnh lùng của anh cũng trở nên dịu dàng, tự nhiên lộ ra ra nụ cười cưng chiều.

"Thật sao?" Vân Nhược Hi cười chua xót, đôi mắt u sầu càng lộ ra vẻ buồn bã, khiến cho nhà hàng lãng mạn này càng thêm u buồn.

Anh có người phụ nữ khác sao?

Thời gian này, anh không tham gia bất kỳ hoạt động nào, cũng không có tin đồn anh cặp với cô gái nào. Vừa tan làm là về nhà ngay. Đối với bạn gái mà nói, sự thay đổi này của bạn trai đúng là một tín hiệu tích cực.

Nhưng nếu Diệp Sâm thay đổi như vậy.

Vân Nhược Hi chỉ cảm thấy lo lắng, nói dối, phỏng đoán, ghen tuông, nghi ngờ tùy tiện, một loạt phản ứng tiêu cực xông lên não, cô ta cảm thấy nếu không gặp Diệp Sâm hỏi cho rõ, cô ta sẽ điên mất!

Trước đây, dù Diệp Sâm có người phụ nữ khác, anh cũng chưa từng quên cô ta, nhưng lần này đã bao lâu rồi anh không gọi điện thoại cho cô ta?

Một khi phụ nữ cảm thấy có nguy cơ, cô ấy sẽ trở nên rất cuồng loạn.

Vân Nhược Hi rất muốn hỏi người đó là ai, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng và tình cảm chưa từng có trên gương mặt Diệp Sâm, cô ta lại không có can đảm để hỏi. Cô ta sợ mình không chấp nhận được hậu quả.

"Đúng rồi, thư ký giỏi của anh đâu rồi. Gần đây mỗi lần em gọi điện thoại đều là cô Lưu nghe máy."

Sẽ là cô ấy sao?

Người phụ nữ lọt vào mắt của Diệp Sâm kia, thật trùng hợp, thời gian này cô ấy cũng vắng mặt.

Ánh mắt Diệp Sâm tối sầm nhìn Vân Nhược Hi, sắc mặt hơi lạnh lùng, cô ta đang thăm dò anh?

"Bị tai nạn xe, còn đang nằm trong bệnh viện." Diệp Sâm thản nhiên nói, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 30, con trai nên giục rồi: "Em còn việc gì không? Nếu không anh đi trước đây!"

"Sâm..." Vân Nhược Hi hoảng sợ gọi anh, trong giọng nói lộ ra vẻ đau lòng: "Ở cùng em một đêm được không? Đã lâu anh không ở cạnh em!"

Cô gái trời sinh mảnh mai dịu dàng, đôi mắt đáng thương nhìn anh. Không một người đàn ông nào nỡ lòng từ chối lời mời của cô ta.

Diệp Sâm vô cảm, lạnh lùng từ chối: "Không!"



Diệp Sâm bước lên hai bước rồi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Vân Nhược Hi thản nhiên nói: "Nhược Hi đừng kỳ vọng quá mức vào anh!"

Lạnh lùng, tàn nhẫn, không có bất kỳ tia cảm xúc nào. Như thể anh chỉ đang nhẹ nhàng nói ra sự thật.

Diệp Sâm nói xong xoay người rời đi.

Vân Nhược Hi âm thầm nghiến răng nhìn bóng lưng rời đi của anh, đau thấu xương, cô ta bất chợt siết chặt hai bàn tay trắng nõn mềm mại. Sao anh có thể đối xử với cô ta tàn nhẫn như vậy? Tuy mấy năm nay cô ta chưa từng thấy anh đối xử dịu dàng với bất kỳ ai, nhưng anh chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, khiến cô ta luôn nghĩ mình khác với những người phụ nữ khác.

Nhưng tại sao Diệp Sâm lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Không cam lòng, cô hoàn toàn không cam lòng!

Ông nội cô ta nói, ông nội và ông Diệp đã định tổ chức hôn lễ của bọn họ. Cô ta sắp trở thành vợ của anh, trở thành phu nhân tổng giám đốc của MBS, nhưng lúc này lòng của anh đang ở đâu?

Cô ta không cho phép bất kỳ ai phá hoại bọn họ.

Sáu năm, sáu năm dài đằng đẵng, cô ta đi cùng anh, đi một quãng đường dài như vậy, hao mòn tuổi xuân nên sao cô ta có thể cam lòng từ bỏ Diệp Sâm vào lúc này?

Cô ta luôn biết Diệp Sâm không yêu cô ta, anh không yêu ai, lấy ai cũng không quan trọng, vậy tại sao không thể là cô ta?

Vân Nhược Hi đứng dậy, khuôn mặt dịu dàng trở nên ảm đạm hơn mấy phần.

Cô ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ai đang đợi anh trong biệt thự mà khiến anh một lòng chỉ muốn về nhà, ngay cả một phút ở cạnh cô ta cũng tiếc.