Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 133




"Come here! Baby." Hai đứa nhóc vừa vào khuôn viên, Ninh Ninh liền nghe thấy giọng nói của Bạch Dạ, nghiêng đầu liền nhìn thấy vị bác sĩ thiên tài đang ngồi trên bập bênh, vẫy tay gọi cậu lại đây.

Đây là một công viên giải trí nhỏ trong trường Ninh Ninh, đồ chơi và cầu trượt màu xanh màu đỏ đều là đồ chơi của trẻ em, Bạch Dạ cả người áo trắng phong độ ngồi đó thật kỳ lạ.

Ninh Ninh chào hỏi một cô bé khác xong, liền đi về phía Bạch Dạ.

"Bạch Dạ, anh làm gì ở đây?" Một kẻ khủng bố xuất hiện trong hình hài một đứa nhóc, tin tức này mà bị chính phủ biết, e rằng toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố có thể sẽ được huy động.

"Đợi em đó!" Bạch Dạ ngáp một cái, "Hôm qua anh đi bến cảng giải quyết một số việc, tình cờ đi ngang qua, ghé vào chờ em, tạm biệt cái, một lát nữa anh sẽ đi Ai Cập. "

"Anh đến cảng làm gì?" Ninh Ninh cau mày, nói đến cảng, họ làm nghề này rất nhạy cảm, con đường buôn lậu vũ khí nhanh nhất và tốt nhất là đường hàng không, cũng có phần lớn là đường biển.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc buôn lậu, Sở Ly đã mở một công ty vận chuyển trong những năm đầu, công ty này chịu trách nhiệm vận chuyển hàng lậu cho chính chủ của mình, Bạch Dạ và Sở Ly cũng chịu trách nhiệm chính về hàng loạt vấn đề phát sinh trong quá trình giao dịch và đàm phán với người mua. Jason, Black J và những người khác chịu trách nhiệm sản xuất và nghiên cứu vũ khí, đồng thời phát triển vũ khí sinh học và hóa học, khi anh ta nhắc đến cảng, Ninh Ninh có thể dễ dàng đoán ra có thể lô vũ khí nào có vấn đề.

"Không sao, chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi. Đúng rồi, anh có thứ tốt cho em đây!" Bạch Dạ cười cười, rút từ bên hông ra một khẩu súng lục thu nhỏ, cười nhét vào tay Ninh Ninh, chiếc áo mi trắng càng khiến anh ta giống như một thiên thần.

Nụ cười của anh như tỏa nắng, không hề cảm thấy mình đang dẫn một mầm non của tổ quốc đi vào con đường sa ngã.

Ninh Ninh cầm lấy, cẩn thận xem xét, cười nói: “Súng lục Nagant Ml 895 của Nga?” “Baby, em thật tinh mắt, nhưng đoán sai rồi!” Bạch Dạ cười nói, giải thích cho cậu, Ninh Ninh dùng sức cánh tay không thể mở ra, cánh tay nhỏ này, nếu cứ cố mở sẽ gãy luôn mất, "Cái này trông rất giống với khẩu súng lục ổ quay Nagant Ml 895 của Nga, nhưng nó đã được sửa đổi, phù hợp nhất với một đứa trẻ như em, để tự vệ. Nhìn trông giống như một khẩu súng đồ chơi, mọi người sẽ tưởng nó là một món đồ chơi của trẻ con thôi, nhìn chỗ này, có hai mật mã, chọn màu đỏ, là một khẩu súng lục ổ quay, chọn màu đen, là một khẩu súng lục tấn công, hai cách dùng.”

Ninh Ninh nhìn trái nhìn phải, vô cùng chán nản, “Em không biết bắn súng!”

“Sợ cái gì, cứ bắn vào đầu kẻ địch thôi!”

“Muốn không?” Ninh Ninh giơ súng lên, ngắm trúng đầu Bạch Dạ, cười nhã nhặn, không chút sát khí.

"Này baby, anh quên nói với em là phải chọn đúng mật mã mới mở được khẩu súng lục này. Bình thường chỉ là đồ chơi thôi."

Ninh Ninh không quan tâm nhận lấy, lắc lắc rồi nhét vào cặp sách.

“Nếu mẹ em biết nhất định sẽ mắng em nữa!” Ninh Ninh bĩu môi, vô cùng đau khổ.

"Cho em gói kẹo cao su này!" Bạch Dạ cười cười, ném cho cậu bé một gói kẹo cao su màu xanh, “Mày nghĩ anh rảnh rỗi cho mày thuốc súng hả?”

Ninh Ninh nhíu mày, "Có người muốn giết em? Ai?"

Gần đây cậu bé gặp vận xui gì, có người muốn giết cậu bé hết lần này đến lần khác?

Khi biết người ba gây ra nhiều vụ giết người, Ninh Ninh bắt đầu cân nhắc có nên cắt đứt quan hệ hay không. Thân phận nguy hiểm như vậy mà không ai muốn giết, làm con trai của Diệp tam thiếu mấy ngày đã được thông báo có người muốn giết mình hai lần.

Có vẻ không phải ai muốn làm con trai của Diệp tam thiếu là có thể làm được, thật quá khó khăn!

"Ông Diệp muốn trừ khử em, ngày hôm qua mới vừa nghe lén điện thoại, sát thủ là người Ý, em đoán không sai, quan hệ của Louis với ông ta quả nhiên không đơn giản, lần này là cố ý gài bẫy Diệp Tam thiếu."

Ninh Ninh trầm mặt, ông Diệp muốn trừ khử cậu?

Chỉ vì cậu đe dọa con trai ông ta? Sợ rằng MBS sẽ rơi vào tay ba con họ?

Đm!

Biến thái như vậy, ai muốn tài sản của ông chứ?

Bạch Dạ đeo đồng hồ cho cậu có hai nút nhỏ trên đồng hồ, một màu đỏ và một màu xanh lá cây, "Màu đỏ là sơ cứu toàn cầu, chỉ cần nó được bật lên, tất cả nhân viên trên cấp F sẽ tuân theo mệnh lệnh bất cứ lúc nào, thường không được sử dụng. Trường hợp khẩn cấp là màu xanh lá cây, em nhấn, ví dụ: nếu em ở Luân Đôn, người ở Luân Đôn sẽ giải cứu em, nếu em ở thành phố A, người ở thành phố A sẽ giải cứu em, hiểu chứ?"

Ninh Ninh kinh ngạc há to miệng, cái đồng hồ này?

“Đừng nói là chỉ có em có nhé?”

“Không, thế giới có năm cái, cái này là của anh, anh đưa cho em, sau đó bộ phận kỹ thuật sẽ đưa cho anh cái khác." Bạch Dạ cười, nhân khi cậu bé vẫn còn nhỏ, rẽ sang quỹ đạo rồi nói tiếp.

Ninh Ninh nhướng mày, chỉ cười cười, nhếch miệng hỏi: “Khi nào thì họ ra tay?”

Bạch Dạ lắc đầu nhíu mày, “Ông Diệp sáng nắng chiều mưa, cũng không tra được chính xác thời gian, đại khái là trong vòng vài ngày nữa, hai mẹ con em hãy cẩn thận."

"Ai đụng vào em cũng được, lại còn dám đụng vào mẹ em, em sẽ không tha cho người già, em sẽ khiến ông ta chết đến khó coi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ninh Ninh bừng bừng sát khí.

Ai muốn mạng của cậu, thì chơi với cậu, sống chết tùy bản lĩnh, dám động đến mẹ của cậu, là tự tìm chết!

Bạch Dạ cười cười, kỳ thật đứa nhỏ này thật ngoan, mặc dù có chỉ số thông minh kinh người, điều khiển nhiều tài nguyên như vậy, nhưng không thể phủ nhận cậu là cậu bé ngoan.

Sở Ly nói rằng một đứa trẻ hiếu thảo với mẹ của mình sẽ không xấu xa.

“Bạch Dạ, anh phái bao nhiêu người tới bảo vệ em?” Ninh Ninh hỏi.

Bạch Dạ kinh ngạc, cười lạnh nói: "Làm sao em biết anh phái người tới bảo vệ em?"

Đứa nhỏ này thật đúng là sắc bén!

“Anh đã biết có người muốn giết em, sao có thể chỉ đưa cho em một khẩu súng lục, một thiết bị theo dõi và một ít thuốc nổ, mấy cái này để đề phòng nhỉ?” Ninh Ninh là ai, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Bạch Dạ.

Làm sao họ có thể thực sự yên tâm để một đứa nhỏ như cậu đối phó với bọn giết người, cậu thậm chí không thể bắn súng.

Bạch Dạ cười và nói: "Bốn người, họ sẽ cố gắng hết sức để giữ an toàn cho em. Mang theo thứ này cũng hữu ích. Em là con trai của Diệp tam thiếu, anh ta có thù với những người khác trong thương trường, nói không chừng tra thấy em rồi, nếu bắt em làm con tin, mở máy theo dõi, bên Sở Ly sẽ hiện lên, thông báo cho Diệp tam thiếu ngay lập tức.

Dù sao trẻ con còn nhỏ, có hơn nữa cũng vẫn là một cơ thể bằng xương bằng thịt, không thể chịu được sự tấn công của đạn.

Bạch Dạ giỏi nhất y thuật, chứ không phải kỹ năng giết người, cử những sát thủ chuyên nghiệp để bảo vệ Ninh Ninh, hiệu quả hơn nhiều so với anh ta.

Ninh Ninh gật đầu, “Mẹ em thì sao?”

“Yên tâm, có người đi rồi, báo động xong anh sẽ rút quân, ra vào cẩn thận, biết không?” Bạch Dạ liên tục nhắc nhở, Ninh Ninh Ninh gật đầu.

“Em biết rồi!”

Lúc này chuông vào lớp vang lên, Ninh Ninh vẫy tay, bước chân nhỏ chạy vào lớp.

Bệnh viện, phòng VIP.

Trình An Nhã bình tĩnh nhìn người già đột nhiên tới, toàn thân căng thẳng, nội tạng căng thẳng, sợ hãi bao trùm, tim đập loạn xạ.

Ông Diệp một tay cầm gậy, tay kia gác lên mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Trình An Nhã, hai bên là bốn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, đeo kính râm, ai cũng đều lạnh lùng.

Trình An Nhã thấy rõ bên hông bọn họ đều có súng lục!

Cô thầm mắng trong lòng, mồ hôi đầm đìa, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của mình sao?

Cảm giác này thật kinh khủng!

Cô không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể mặc cho đôi mắt như rắn của ông Diệp tuần tra trên mặt mình.

Khuôn mặt ông Diệp không một biểu cảm, trong ánh mắt xen lẫn vẻ phức tạp.

Như hận, như yêu, điên cuồng đánh đấm.

Giống!

Quá giống!

Nhìn ảnh đã thấy giống 70% đến 80%, nhìn người thật, ông ta càng cảm thấy giống Lâm Hiểu Nguyệt 17, 18 tuổi, còn sống xuất hiện sờ sờ trước mặt.

Hoa mộc lan thơm ngát, nụ cười vẫn như xưa.

“Ông Diệp, xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho ông?” Cô y tá đặc biệt bị đánh bất tỉnh ngã vào góc tường, Trình An Nhã chỉ có thể dựa vào chính mình, thích ứng với hoàn cảnh.

Rõ ràng là không có chút thiện ý nào!

Ở trong phòng bệnh, cô không dám động đậy, sợ động đậy sẽ bị bắn chết.

Bầu không khí, hết sức căng thẳng.

Lần mò tay dưới chăn, cô bấm số điện thoại di động của Diệp tam thiếu, cô vô cùng lo lắng bị họ phát hiện, tay run run, phải lấy hết bình tĩnh mới bấm được số.

"Trình An Nhã, Trình tiểu thư..." Ông Diệp chậm rãi mở miệng, sắc bén nhìn cô, trên mặt lộ ra hận ý sâu đậm, khẽ nhúc nhích ngón tay, hỏi: "Lâm Tiểu Nguyệt là gì của cô?"

Lại là Lâm Hiểu Nguyệt!

“Không quen!” Trình An Nhã nói, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng lộ ra vẻ chết lặng.

Bình tĩnh đi, Trình An Nhã, cho dù ông Diệp có kiêu ngạo như thế nào, cho dù ông ta có muốn giết cô đến đâu, ông ta cũng sẽ không chọn cách làm chuyện ngu xuẩn trong bệnh viện!

Bình tĩnh!

Ông Diệp chậm rãi đi tới, nheo mắt lại, cẩn thận nhìn khuôn mặt cô, khuôn mặt nhăn nheo chợt mỉm cười, cười điên cuồng.

Giống như tiếng cười trút giận.

Nó cũng giống như tiếng cười khi trải qua cơn đau tột cùng, rất nặng nề.

Tim Trình An Nhã thắt lại, người điên, lại là một người điên khác.

Dm!

Những người do nhà họ Diệp sản xuất, bất kể tuổi tác, đều là kẻ mất trí, biến thái hoặc rác rưởi.

Có thể có một người bình thường?

“Trông thật giống.” Ông Diệp cười cười, âm trầm lạnh lùng lẩm bẩm một mình, “Nếu không phải tuổi tác chênh lệch, tôi còn tưởng rằng cô đã trở về, về tìm đường chết!”

Trình An Nhã ngộp thở cố nở nụ cười, "Ông Diệp, tôi không phải Lâm Hiểu Nguyệt như ông nói, tôi là Trình An Nhã!"

Cô phải nói rõ ông muốn hận ai, đừng đổ lên tôi!

"Tốt nhất đừng để tôi phát hiện cô nói dối, nếu không..." Ông Diệp còn chưa nói xong.

Từ vẻ mặt nghiêm túc của ông, Trình An Nhã có thể đoán được lời nói chưa nói ra của ông cay độc cỡ nào.

“Cô quen Diệp Sâm bao lâu rồi?” Ông Diệp đột nhiên hỏi: “Mục đích của cô vào MBS là gì?”

“Ông Diệp, trước hết tôi phải nói rõ ràng tôi không thân với con trai ông, hơn nữa, anh ta có tính cách kỳ lạ lại biến thái, ông muốn đem về nhà dạy dỗ lại tôi cũng không có ý kiến." Tự bảo vệ mình là phong cách thường ngày của người đẹp Trình, cô không ngần ngại giữ khoảng cách với Diệp Tam thiếu, “Về phần vì sao tôi vào MBS, đương nhiên là vì bảy mươi ngàn tệ một tháng!”

“Không thân?” Ông Diệp cười lạnh, còn tưởng rằng Trình An Nhã nói dối, chuyện này ông ta rất tức giận, đập cây gậy trên mặt đất một cái, khiến tim Trình An Nhã đập dữ dội, "Cô không thân, nhưng còn có một đứa con trai, không thân, nhưng Diệp Sâm đã nhiều lần phản kháng tôi vì cô, cô Trình, rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt sao?”

Ánh mắt Trình An Nhã rơi vào người áo đen bên cạnh, cười lạnh nói: “Ông Diệp, ông thật nhàm chán, rốt cuộc ông muốn làm gì? Bề trên mà như vậy với con cháu không thấy có vấn đề sao?"

Ông Diệp hơi tức giận, "Miệng lưỡi nhanh nhẹn! Cô không sợ tôi nổ súng sao?"

Có thể nhìn qua rất giống nhau, nhưng Tiểu Nguyệt của ông dịu dàng nhạy cảm, còn Trình An Nhã trước mặt ông ta rõ ràng là mạnh mẽ ngoan cường, một mềm yếu, một cứng rắn, hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

Trình An Nhã trầm ngâm trong lòng, "Theo lẽ thường, ông Diệp nhất định sẽ không nổ súng. Dù sao đây cũng là bệnh viện, ông cũng không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức. Chỉ là... nhà họ Diệp ông...làm ơn cho phép tôi thô lỗ, tôi không nghĩ có gia đình ông có ai là bình thường cả, vì vậy không thể suy nghĩ như một người bình thường, kết luận là, nếu ông muốn nổ súng thì cứ việc, không thì thôi!

Trình An Nhã vô cùng kiêu ngạo nói, như chắc chắn ông ta không dám làm gì.

Nếu vừa mới bắt đầu đã động thủ, có lẽ cô sẽ bị lừa, nhưng sau tất cả những lời thừa thãi này, rõ ràng nỗi sợ hãi của cô là có thời hạn, hiện tại cô không sợ hãi như vậy nữa.

Tàn nhẫn, ông có hơn con trai quý giá của tôi không?

Khóe môi ông Diệp nở một nụ cười nham hiểm, nghiêng đầu ra hiệu cho người áo đen đi tới nhấc chăn lên, nhưng Trình An Nhã lại không ngăn cản được, chỉ có thể bất lực nhìn hắn lấy điện thoại đi.

"Ông chủ, cô ta gọi Tam thiếu gia!" Người đàn ông trầm giọng nói.

Ông Diệp gật đầu, rất tốt!

Ông yêu cầu mọi người cất súng lục đi, cười như một trưởng bối đầy nhân hậu, “Cô Trình, Diệp Sâm tới đây, cô nghĩ tôi sẽ làm gì?”

Trình An Nhã cười lạnh một tiếng, “Hổ dữ không ăn thịt con, động vật còn biết bảo vệ con của mình, nhưng ông, ông Diệp, ông làm khó con trai mình, làm tổn thương con trai, thậm chí còn muốn lấy mạng nó một cách hung hãn, ông còn không bằng cả động vật!"

Láo xược!

Ông Diệp tức giận, giơ nạng lên, hung hăng vung về phía Trình An Nhã, với một tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt, đôi nạng của ông Diệp đập mạnh xuống vai cô, nặng nề và thô bạo.

Trình An Nhã bị đánh mềm nhũn trên giường bệnh, mồ hôi đầm đìa vì đau, nhưng cố chấp mấp máy môi không phát ra tiếng.

“Cô gái nhỏ, đừng nói nhanh như vậy, Diệp Sâm là tới cứu cô, để tôi xem, ai sẽ cứu con trai cô!”

Trình An Nhã ngẩng đầu, đồng tử mở to, “Ông nói cái gì?"

Vừa hết giờ tự đọc, cô chủ nhiệm xinh đẹp bảo Ninh Ninh ra ngoài, bên ngoài có người tìm.

Đôi môi hồng của cậu nhóc mím lại, Bạch Dạ vừa mới đưa ra lời cảnh báo, bên ngoài đã có người tìm? Đến nhanh quá đó?

Đôi mắt cậu bé chìm xuống, cậu bé lấy sách ra và đeo một chiếc cặp sách nhỏ trên lưng, ra khỏi lớp học.

Bên ngoài tòa nhà dạy học, Vương Duệ và Trần Doanh lo lắng chờ đợi, bàn bạc xem nên làm gì, cậu nhóc đi ra với một chiếc cặp sách nhỏ trên lưng, khi hai người nhìn thấy bộ dạng của cậu bé, họ gần như hét lên vì sợ hãi.

Một người chết lặng, còn người kia thì kinh ngạc và bối rối.