Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 132




Trình An Nhã ăn trưa xong mới nghỉ ngơi, cô vừa mới phẫu thuật nên khẩu vị không tốt lắm, hơn nữa cô được Ninh Ninh chiều chuộng quen rồi. Cô không để ý món ăn nhưng lại kén khẩu vị. Bởi vì tài nấu nướng của Ninh Ninh còn tốt hơn đầu bếp khách sạn năm sao nhiều.

Tuy thức ăn trong phòng bệnh Vip của bệnh viện rất ngon nhưng không vừa miệng Trình An Nhã, nên cô ăn không nhiều.

Mới nằm nghỉ ngơi một lát, y tá riêng báo cho cô biết có khách đến thăm, không ngờ là Dương Trạch Khôn khiến cô cả kinh.

"Đàn anh, sao anh đến đây?" Trình An Nhã rất ngạc nhiên. Cô bị đụng xe làm phẫu thuật mới một ngày ngay cả Lý Vân vẫn chưa biết nữa là.

Tin tức này nhanh nhạy thật!

Trình An Nhã đứng dậy, đúng là giày vò. Vừa bị Diệp Sâm biến thái dày vò xong, động đến vết thương, khiến cô đau đến mồ hôi đầm đìa, lúc này lại thêm lần nữa. Hai trăm mười lăm cái xương của Trình An Nhã sắp liệt hết rồi.

Dù vậy cô cũng mỉm chào hỏi người ta, cố nén cảm giác khó chịu vào trong.

"Em xảy ra tai nạn sao không nói cho anh biết?" Dương Trạch Khôn nhẹ giọng trách móc, đỡ cô dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, gương mặt ấm áp của người đàn ông thoáng tức giận, không vui vì sự che giấu của cô.

"Đàn anh, em mới tỉnh dậy." Trình An Nhã mỉm cười: "Ngại quá, khiến anh lo lắng rồi!"

Dương Trạch Khôn lắc đầu, vuốt mái tóc dài của cô theo thói quen, chiều chuộng cô như cũ nhưng trong lòng lại khẽ thở dài, An Nhã, đã bảy năm rồi, em vẫn lịch sự với anh như vậy, vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè với anh.

Không cho anh ta vượt qua, rốt cuộc đến lúc nào cô mới mở lòng với anh?

Là anh làm chưa đủ tốt sao?

"Có ai làm bạn trai như anh không? Bạn gái xảy ra tai nạn nằm nhập viện một ngày mà anh mới biết, em á, đúng là..." Dương Trạch Khôn nửa đùa nửa thật thở dài, trừng mắt nhìn Trình An Nhã. Vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông thoáng qua tia chua xót.

Nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện được.

Trình An Nhã âm thầm thở dài, bạn trai bạn gái này không phải là giả sao, đàn anh à, anh đừng diễn sâu quá, sợ đến lúc đó không hạ màn được, hai chúng ta sẽ khó xử lắm.

Giả làm bạn gái là chủ ý của anh, cô nhất thời không đành lòng nên mới đồng ý với anh, chứ không muốn qua lại thật.

"Được rồi, coi như em sai được chưa?" Trình An Nhã mỉm cười, cụp mắt, che đi ánh mắt thông minh, hờ hững nói: "Trước đây ở Luân Đôn, mẹ con em đã gây không ít phiền phức cho anh. Lúc đó còn nhỏ, không có năng lực, Ninh Ninh cũng nhỏ. Bây giờ Ninh Ninh lớn rồi, đứa bé đã độc lập từ lâu, không thích làm phiền người khác, tính của cô ấy chính là như vậy."

Chỉ mấy câu nói nhẹ nhàng, lạnh nhạt bằng giọng nói chậm rãi từ tốn đã lộ ra ý của cô gái nhỏ. Dương Trạch Khôn là bạn của cô, không phải là người nhà. Người nhà cô sẽ không chê phiền phức, nhưng bạn bè có tốt đến mấy cũng có mức độ.

Sao có thể giúp được mọi thứ?

Dương Trạch Không nhìn cô thật sâu, hàng mày đen rậm toát lên vài phần chua xót.

Tính cách của Trình An Nhã luôn như vậy, yêu ghét rõ ràng, không bao giờ nói dối, không sợ làm tổn thương người khác, cô biết anh có thể hiểu mình nên khéo léo nói với anh ta rằng bọn họ là bạn bè.

Nếu là người khác, cô sẽ nói thẳng hơn nhiều.

Anh ta vờ không hiểu được không?

Anh ta cũng không có âm mưu gì, chỉ là hy vọng, có công mài sắt có ngày nên kim.

Thỉnh thoảng cô quay đầu lại có thể thấy anh ta vẫn đang đợi cô, vẫn luôn đợi cô bảy năm rồi.

Chờ mong cô quay đầu lại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Dương Trạch Khôn trở nên lạnh lùng, mặc dù cô coi anh ta là bạn nhưng anh ta lại coi cô như ngọc trong lòng bàn tay, nhìn thấy cô nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Dương thiếu gia vốn luôn điềm tĩnh, dịu dàng, cũng giận sục sôi, muốn xé nát hung thủ ngay lập tức.

“Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Trình An Nhã giật khóe môi, căm giận nói: “Giao thông thành phố A tệ không thể tả, ô tô đầy đường, chen chúc hỗn loạn. Tài xế lái xe không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện. Có ngày nào mà cảnh sát giao thông của thành phố A chúng ta không giải quyết vài vụ tai nạn giao thông đâu. Đến lượt em xúi quẩy rồi."

Cô gái cau mày đáng yêu, phàn nàn về giao thông ở thành phố A, dùng sự tức giận của mình che giấu sự thật.

Nếu Dương Trạch Khôn biết việc này cũng chẳng hay ho gì. Một là, Diệp Vũ Đường đụng cô phần nhiều là do bị cô nhục nhã ở phòng làm việc, lại nhìn thấy Ninh Ninh. Có lẽ là hiểu lầm, người anh ta muốn đụng là hai người bọn họ. Nếu Ninh Ninh đã ra tay, khiến người ta thành kẻ tật nguyền, chuyện này coi như xong thôi.

Thêm một người biết chỉ thêm phiền phức, cô cũng không muốn người khác biết chuyện xấu của con trai cô làm.



Thứ hai, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp. nói ra, đây là chuyện mà bọn họ và Diệp Sâm phải đối mặt. Nếu nói với Dương Trạch Khôn, một khi anh ta nhúng tay vào, với tính cách vặn vẹo của Diệp Sâm, không biết anh sẽ trừng phạt cô thê thảm cỡ nào.

"Em đấy, sau này sang đường phải cẩn thận vào!" Dương Trạch Khôn khẽ trách cô, sau đó ngồi bên cạnh hỏi thăm vết thương của cô.

"Biết rồi, biết rồi, em đâu phải trẻ con." Trình An Nhã cười khẽ, nhạy cảm nhận ra Dương Trạch Khôn có tâm sự, nhưng anh ta không nói gì, cô cũng vờ không biết, tán gẫu như bình thường.

Cô có linh cảm tâm trạng không vui của đàn anh chắc chắn liên quan tới cô. Cho nên vẫn là không hỏi tốt hơn, tránh cho hai bên cùng lúng túng. Nếu anh ta không nói, tội gì cô phải đi hỏi.

"Vừa rồi khi anh đến bệnh viện, thì nhìn thấy Ninh Ninh đi chung với Diệp Tam Thiếu. An Nhã, ba con họ nhận nhau rồi à?" Dương Trạch Khôn nhìn Trình An Nhã hỏi, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, đang cố gắng kìm nén cảm giác hoang mang sắp mất cô của anh ta.

Trình An Nhã giật thót. Quả nhiên, cô nên nghĩ tới mới phải!

"Đàn anh... Thật ra..." Trình An Nhã không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể kể từ đầu đến cuối, cười xót xa nói: "Em nghĩ có thể giữ bí mật chuyện này cả đời, nhưng không ngờ vừa trở về nước lại bị phát hiện sớm như vậy, cũng do Ninh Ninh tự chui đầu vào lưới. Em là mẹ, không có tư cách đoạt mất quyền nhận nhau của Diệp tam thiếu và Ninh Ninh. Tuy em rất không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản. Điều này không công bằng với Diệp Sâm và Ninh Ninh."

Dương Trạch Khôn nhìn cô chăm chăm muốn tìm ra sự bất đắc dĩ giả tạo trên khuôn mặt cô. Nhưng lại phát hiện cô rất chân thành. Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, ai cũng không ngờ một vụ tai nạn xe cộ lại khiến cho sự việc đi tới mức này.

Kẻ thù sống còn của anh ta, dù có giẫm phải phân chó cũng đều làm bằng kim cương!

May mắn đến nỗi khiến người ta ganh ghét!

“Máu đào hơn ao nước lã!” Dương Trạch Khôn cười xót xa. Khuôn mắt tuấn tú ngập tràn đau thương. Anh ta chăm sóc bọn họ mấy năm, Ninh Ninh rất kính trọng, đối đãi thân thiện với anh ta. Nhưng giờ phút quan trọng nhất, người cậu nghĩ đến đầu tiên không phải là anh ta.

Mà là ba ruột của cậu!

Có lẽ đây là người nhà. Lúc đối mặt với sống chết, điều mà trong lòng mỗi người đều nghĩ đến chính là gia đình thân yêu của mình.

"Thằng nhóc này tinh tướng lắm. Nó đã câu kết với Diệp Sâm từ lâu. Nếu không phải sợ em buồn, nó đã tự mình chạy tới MBS nhận anh ấy làm ba từ đời nào rồi. " Trình An Nhã không giấu giếm, nói ra ý đồ của con trai. Cô ngoài đau lòng ra, vẫn là đau lòng: "Thằng bé rất thích Diệp Sâm, có lẽ đây là bản chất của tình ba con. Lúc đầu, em còn tò mò, tại sao nó chưa hỏi em mà đã âm thầm đồng ý với Vân Vân để cho em đến MBS làm việc, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là kế hoạch của thằng bé. Bất kỳ yêu cầu nào của Ninh Ninh chỉ cần em làm được, em sẽ không từ chối. Thằng bé khát vọng tình yêu thương của Diệp Sâm, sao em có thể làm tổn thương nó chứ?"

"Nếu Ninh Ninh bảo em và Diệp tam thiếu kết hôn thì sao?" Dương Trạch Khôn đột nhiên hỏi, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt cưng chiều thường ngày toát lên vài phần lo sợ.

Trình An Nhã thương Ninh Ninh cỡ nào anh ta đều biết. Vì Ninh Ninh, cô có thể hy sinh mạng sống của mình. Trong lòng cô không ai quan trọng bằng cậu bé. Chỉ cần là yêu cầu của cậu bé, cô sẽ không từ chối.

Trình An Nhã sửng sốt, sau đó mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đỏ bừng vì kích động, vô cùng quyến rũ: "Đàn anh, anh đừng đùa nữa, em còn không rõ tính của con trai em sao? Sao nó cho em kết hôn được."

"Anh nói là nếu, An Nhã mỗi đứa trẻ đều hy vọng bản thân có một gia đình hoàn chỉnh. Ninh Ninh có chín chắn hơn nữa, cũng sẽ có suy nghĩ này." Dương Trạch Khôn nói, vừa sâu xa lại vừa mệt mỏi.

Nếu là An Nhã, chỉ cần anh ta đủ cố gắng, đủ chân thành, có lẽ đổi được nụ cười của cô, ngày nào đó có thể chiếm được trái tim của cô.

Nhưng Ninh Ninh là đứa bé thông minh cỡ nào. Tuy mấy năm nay cậu bé đối xử rất thân thiện với anh ta, nhưng giới hạn còn rõ ràng hơn Trình An Nhã. Có thể nói, ngoài Trình An Nhã ra, cậu bé đều xa cách với những người khác.

Xa cách tao nhã, dù là anh ta cũng không ngoại lệ.

Nhưng vừa rồi, anh ta nhìn thấy Ninh Ninh và Diệp Tam Thiếu nắm tay nhau nói cười, nụ cười trên khuôn mặt ửng hồng là mấy năm nay anh chưa từng thấy qua, thuần khiết như vậy, không có chút ngụy trang nào.

Điều này khiến anh ta thấy hoảng hốt!

Anh ta mơ hồ cảm thấy mình sắp mất đi Trình An Nhã!

"Sẽ không có nếu như!" Trình An Nhã kiên định nói, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt cô gái sáng ngời, tràn đầy tin tưởng Ninh Ninh, không chút do dự: "Nếu thằng bé là con trai em, nó sẽ không yêu cầu như vậy."

"Ninh Ninh thích Tam thiếu gia Diệp như vậy, nhưng vì em, dù có thích anh ấy đến đâu, cũng không dám nói đi nhận ba. Trước khi con trai em lấy vợ, em là người thằng bé yêu nhất! Nó sẽ không bỏ qua sự hạnh phúc của em mà yêu cầu như vậy."

Không ai hiểu con bằng mẹ, con trai của cô, cô biết!

"Thật sao?" Dương Trạch Khôn cười hờ hững, thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu của cô, có vẻ không thích Diệp tam thiếu đúng không?

"Đàn anh, nhiều năm qua anh đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cho em rồi. Nếu có thể anh..." Trình An Nhã muốn thử nói anh biết, giữa bọn họ chỉ có thể làm bạn, anh đúng là không nên chấp nhất như vậy nữa.

Tuổi trẻ ngông cuồng yêu một người, không nhất định sẽ yêu một đời.

"An Nhã, đừng nói, được không?" Giọng điệu của Dương Trạch Khôn mềm mại, nhưng lại cứng rắn không cho phép nghi ngờ. Ngay cả Trình An Nhã cũng phải thu lại giọng nói, nhìn anh, không sợ sệt, rất thản nhiên.

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.

Cô sẽ không nói dối, cũng sẽ không giả vờ.

Tình yêu là một loại tình cảm vô cùng thiêng liêng, cô sẽ không khinh nhờn nó. Đây là nguyên tắc của cô.

Cô đã tỏ thái độ rồi, nhưng đàn anh vẫn cố chấp, càng ngày càng lún sâu, đối với cô, với anh đều không phải là chuyện tốt. Nếu biết trước chuyện này, năm đó khi thấy anh bị thương ngã trong mưa, cô không nên cứu anh ta.

Nếu bỏ qua, có lẽ bọn họ sẽ không dây dưa đến giờ.

Khổ cho đàn anh, cũng cột chặt cô.

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, mọi chuyện thế nào rồi, dự án ở Bắc Cảng vẫn tiến triển tốt chứ?" Trình An Nhã không thể không chuyển chủ đề, nói về công việc, đây là chủ đề an toàn nhất mà cô có thể nghĩ đến cho lúc này.

Dương Trạch Khôn cười tự tin, rõ ràng mà bá đạo, "Đương nhiên, anh đã theo dự án này ngay từ đầu, hơn nữa còn là con át chủ bài lớn nhất của ban giám đốc, không thuận lợi sao được?"

...

Hai người tán gẫu về công việc của mình một lúc, Dương Trạch Khôn do dự một hồi rồi ngượng ngùng nói với Trình An Nhã: “An Nhã, sau bữa tiệc lần trước, ông nội hỏi rất nhiều chuyện về em, hai người có quen biết nhau từ trước không??"

"Ông nội của anh sao?" Trình An Nhã nghi hoặc, cau mày, trêu ghẹo nói: "Em chỉ là nhân vật nhỏ nhoi, nào biết nhân vật huyền thoại như ông cụ Dương chứ?"

Tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại nhói lên, ông cụ Dương hỏi cô về chuyện của Vu Hiểu Nguyệt sao?

Vì bề ngoài của bọn họ giống nhau ư?

Rốt cuộc MBS và Diệu Hoa có khúc mắc gì mà khiến hai công ty tầm cỡ quốc tế ngang nhau lại đấu đá mấy chục năm trời?

Trên thương trường, có rất nhiều tin đồn về mối quan hệ giữa MBS và Diệu Hoa. Có tin đồn rằng, ông Diệp và ông cụ Dương từng là bạn thân, nhưng sau đó vì một số lý do mà bọn họ trở bạn thành thù.



Kể từ đó, cả hai người không bao giờ liên lạc với nhau cả đời, thậm chí ngay cả trên những cuộc họp thương mại công khai, bọn họ chỉ lộ mặt thoáng qua, cố gắng hết sức tránh đụng mặt nhau.

Lý do gì khiến bạn thân trở thành kẻ thù? Có rất nhiều suy đoán. Bởi vì bọn họ là hai nhân vật huyền thoại, rất có tính thời sự nên giữa họ có N phiên bản.

Trình An Nhã cũng nghe được một ít trong số đó, nhưng hầu hết không đáng tin cậy, cô nghĩ, phần nhiều đều có liên quan đến Vu Hiểu Nguyệt.

Nếu không, Diệp Sâm sẽ không mang cô xuất hiện trước mặt ông cụ Dương, cố ý chọc tức ông cụ, khiến ông cụ khổ sở.

Chỉ là tuổi của Diệp Sâm chênh lệch với bọn họ rất nhiều, tại sao anh lại hận ông cụ Dương. Đúng là khó tin, nhất định trong này có gì uẩn khúc mà cô không biết.

"Ông ấy hỏi gì em?" Trình An Nhã tò mò hỏi.

"Rất nhiều, ví dụ như em từ đâu đến, ba mẹ em là ai? Chúng ta quen biết nhau thế nào…Tóm lại là hỏi rất nhiều.” Dương Trạch Khôn mím môi, nhíu chặt mày, như công tử đi lạc trong rừng.

"Mấy năm nay ông nội không quan tâm quá nhiều chuyện. Không có việc gì thì ông cụ sẽ ở sau vườn, chẳng màng việc đời. Mỗi tuần anh đều báo cáo cho ông biết tình hình kinh doanh của Diệu Hoa. Ông nội cũng chỉ đưa ra vài gợi ý tham khảo mà thôi. Ông ấy chưa từng tò mò về bất cứ ai. Ngay cả Diệu Hoa mà ông thích nhất ông cũng không quan tâm. Cho nên việc này rất khác lạ, anh còn nghĩ là hai người biết nhau."

Trình An Nhã mỉm cười, trêu chọc sờ mặt nói: "Chẳng lẽ em có khuôn mặt khiến người khác tò mò?"

Dương Trạch Khôn bật cười trước hành động đáng yêu của cô. Nụ cười kia ấm áp như gió xuân, cưng chiều, che chở. Cả người anh như một viên ngọc không tì vết, không chỗ nào là không hoàn mỹ.

Trình An Nhã như lọt vào sương mù. Cả đời ông cụ Dương chỉ có một đứa con trai và một đứa cháu trai. Ai cũng tài giỏi. Ngược lại với ông Diệp, có bốn đứa con trai, đứa thứ tư còn nhỏ, không biết ra sao. Còn con cả sao? Cứ xem đứa con thứ hai là biết cũng chẳng là loại tốt đẹp gì.

Chỉ có Diệp tam thiếu mà ông Diệp không thích là xuất sắc hơn cả. Kế thừa oai phong của ông. Thoạt nhìn vật quý ở chỗ chất lượng, chứ không phải số lượng, câu nói này không sai chút nào.

"Ông nội nói muốn gặp em? Em muốn gặp ông ấy không?" Dương Trạch Khôn đột nhiên hỏi, nhìn Trình An Nhã, ánh mắt bình tĩnh, tư thế tao nhã, hoàn toàn không có chút gượng ép nào.

Cho Trình An Nhã không gian độc lập, tự suy nghĩ.

Anh không tin chỉ vì Trình An Nhã là bạn gái anh mà ông nội mới tò mò về cô.

Anh ta rất muốn biết lý do tại sao?

Trình An Nhã kinh ngạc há to miệng, đôi môi xám xịt lại mấp máy, hai mắt cụp xuống, yên lặng suy nghĩ, ông cụ Dương muốn gặp cô?

Muốn làm gì?

Nói gì?

Nếu Diệp Sâm biết, có phải anh sẽ bảo cô mang theo Rose Tear đi gặp ông ấy, cố ý chọc tức ông ấy một lần nữa?

Với tâm lý vặn vẹo kia của anh, tám mươi phần trăm sẽ làm vậy.

Ông nội đã nói qua mấy lần, rất muốn gặp em!" Dương Trạch Khôn cười nói, anh vẫn luôn ấm áp, dịu dàng như cơn gió. Là quý ông hoàn mỹ nhất trong giới thượng lưu, chỉ cần là phụ nữ, sợ là không ai có thể từ chối yêu cầu của anh ta!

"Anh xem với bộ dạng hiện giờ của em thì làm sao đi gặp ông cụ được? Đợi sau khi em xuất viện hẵng tính!" Trình An Nhã nói. Nói tới việc đi gặp ông cụ Dương tự dưng cô thấy hơi lo. Cô lo sẽ nghe được một số chuyện không muốn nghe từ chỗ ông cụ Dương.

"Vậy được, anh sẽ trả lời ông nội như vậy!" Dương Trạch Khôn cũng không miễn cưỡng: "Chờ sau khi em lành vết thương, anh sẽ để em đi gặp ông nội!"

Trình An Nhã gật đầu, cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi, hình như cô có thù oán với nhà họ Diệp và nhà họ Dương thì phải. Liên lụy tới lui đều có dính líu với người của hai nhà kia.

Hôm nào cô đi xem bói thử xem có phải cô xung khắc với hai nhà này không?

Dương Trạch Khôn ngồi một lúc rồi rời đi, cố ý tránh mặt Diệp tam thiếu và Ninh Ninh. Hai ba con nhà này mãi cho đến khi sụp tối mới trở về bệnh viện. Ninh Ninh đang ôm một chiếc máy bay mô hình lớn trong tay, trông giống như một chiếc máy bay quân sự.

Cậu bé cười đáng yêu chơi với mô hình máy bay trong tay, dáng vẻ kia đáng yêu cỡ nào.

Trình An Nhã giật khóe mắt, liếc nhìn Diệp Tam Thiếu, Diệp Tam Thiếu lạnh lùng liếc mắt, ý tứ rất rõ ràng, tôi mua đồ chơi cho con trai, cô có ý kiến à?

Cô cười quái gở, khiến hai ba con nghệch mặt, không biết cô bị đụng trúng sợi thần kinh nào.

Diệp Tam Thiếu: Mẹ con sao vậy?

Ninh Ninh: Hình như…động kinh rồi!

Trình An Nhã cười khinh khỉnh nhìn bọn họ, nụ cười kia vô cùng gian xảo: "Tôi nói này, anh mua đồ chơi cho con không thể mua thứ bình thường một chút được sao? Mua thứ này rất dễ khiến tôi nghĩ tới con trai tôi là trùm buôn bán súng đạn. Nghe nói, trên thị trường súng đạn thịnh hành nhất là các loại vũ khí hạng nặng. Nguồn tiêu thụ hạm mẫu, các loại máy bay quân dụng rất tốt, lợi nhuận cũng cao phải không con trai yêu quý của mẹ?"

Diệp Tam Thiếu nhíu mày nhìn Ninh Ninh, Ninh Ninh cứng đờ nhìn ba mẹ ruột, yếu ớt phản bác: "Mẹ à, thật ra vũ khí hóa học mới có lời nhất…”

"Con câm miệng đi!" Diệp Tam Thiếu đập vào gáy cậu bé. Ninh Ninh oan ức bĩu môi. Cậu chỉ muốn phản bác lời mẹ thôi mà.

Sắc mặt Trình An Nhã rất khủng bố: "Nghe đây, nếu ngày nào đó có người đánh bom nhà chúng ta, nhớ nói với bọn họ chúng ta không quen biết nghe chưa?"

Mịa nó chứ!

Ba bán súng đạn, con cũng bán súng đạn, ngày tháng này…quả nhiên khói súng mịt mù.

Ninh Ninh mếu máo, cậu lại bị mẹ mắng rồi!

“Mẹ đừng sợ, có người đánh bom cửa nhà con, con đánh bom cả nhà anh ta.” Ninh Ninh bình tĩnh nói.

"Tại sao con không nói sẽ đánh bom đất nước của anh ta?" Diệp Tam Thiếu tức giận hỏi lại một câu. Thật ra anh rất phản đối con trai làm chuyện này, quá máu me, quá nguy hiểm.

Ninh Ninh và Trình An Nhã ăn ý liếc mắt nhìn nhau, giọng nói non nớt của Ninh Ninh lộ ra sự khinh thường rõ ràng: “Ba, ba ngốc thật. Lỡ như hắn và chung ta cùng chung đất nước thì sao? Lẽ nào chúng ta cũng bị dính vào sao?"

Trình An Nhã gật đầu, nói rất có lý!

Diệp Tam Thiếu nhìn Trình An Nhã, rồi nhìn con trai, cạn lời.

Người phụ nữ này đeo mấy cái mặt nạ, vừa rồi còn tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa, nhưng trong nháy mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo, con trai, con thật thông minh, chết tiệt!

Lời cô nói vừa rồi coi như gió thoảng qua tai sao?



Ninh Ninh nhìn ba không nói nên lời, nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng có linh cảm, ba và mẹ ở bên nhau nhất định rất vui.

Ngày hôm sau, Diệp tam thiếu đưa Ninh Ninh đi học, đối với anh, đây là một trải nghiệm cực kỳ mới mẻ.

Nhìn ba mẹ đưa con đi học, Diệp tam thiếu thấy sau này anh cũng sẽ bước chân vào con đường này, nhưng hoàn toàn không có áp lực, ngược lại rất hạnh phúc là đằng khác.

Cổng trường nườm nượp người ra vào, đa số là phụ huynh đưa con em đến trường, đồng phục học sinh sáng sủa, chỉnh tề, mỗi học sinh đều là đóa hoa tương lai của đất nước.

"Đây là trường học của con à?" Diệp Sâm nhìn cổng trường tao nhã khiến anh có cảm giác rất tốt.

Bên trong sự trang nhã lộ ra vẻ thanh lịch, nhìn qua có thể khiến người khác yêu thích.

"Rất đẹp đúng không? Mẹ nói, mẹ chấm ngôi trường này là vì nhìn trúng vẻ bề ngoài của nó." Ninh Ninh le lưỡi, phá đám mẹ cậu.

Thật ra cậu rất thích ngôi trường này, yên tĩnh lại chất phát.

"Nông cạn!" Diệp Tam Thiếu hừ lạnh.

Ninh Ninh mỉm cười, vẫy tay: "Ba tạm biệt, bốn giờ rưỡi con tan học!"

"Biết rồi, đi đi!"

"Trình Ninh Viễn, người đó là ba cậu sao?" Một cô bé cùng lớp tình cờ gặp cậu tươi cười chào hỏi.

Đây là một cô bé rất xinh xắn, trắng trẻo, non nớt, hơi mũm mỉm, thắt hai bím tóc, trông rất đáng yêu, cười ngọt như đường.

"Là ba của tôi!" Ninh Ninh nói, bình thường cậu bé đến lớp một mình, nhưng lần này khi ba cậu đưa đi học, rất nhiều bạn học vừa tới đều rất tò mò, nhìn thấy bộ dạng giống nhau của Diệp tam thiếu và Ninh Ninh lại càng ngạc nhiên hơn.

Bọn họ đều biết Trình Ninh Viễn chỉ có mẹ không có ba. Khi cậu mới tới, trong lớp có mấy đứa bé gấu bắt nạt cậu, sau khi bị Ninh Ninh trừng trị, bọn họ mới không ai dám nói cậu là con riêng nữa.

Diệp Tam Thiếu kiêu ngạo đứng thẳng tắp.

Được con trai thừa nhận, Diệp tam thiếu rất hài lòng.

Cô bé đáng yêu thốt lên: "Thật là một chiếc xe sang trọng! Trình Ninh Viễn, chúng ta cùng đi nhé!"

Ánh mắt của Ninh Ninh nhìn lướt qua người cô bé. Ánh mắt đó khiến khóe mắt Diệp tam thiếu giật dữ dội, anh nhớ tới những điều thú vị lúc còn đi học.

"Được!" Ninh Ninh cười nói, xoay người phất tay nói tạm biệt.

Diệp Tam Thiếu cũng vẫy tay, cười khẽ nhìn hai đứa bé vừa nói vừa cười đi vào trường học. Nghe nói, thiên tài đều rất quái gở. Con trai anh là ngoại lệ sao? Xem kìa, con gái vây xanh như ruồi bu mật vậy.

Di truyền rất tốt!

Diệp Tam Thiếu rất kiêu ngạo rời đi!

Anh vừa đi, một chiếc ô tô khác đã chạy tới cổng trường, Vương Duệ và Trần Doanh Doanh lén lút đi xuống, Vương Duệ hơi sợ: "Này, rốt cuộc em có biết con trai của Trình An Nhã là ai không?"

Trước khi bắt cóc, đương nhiên phải biết dáng vẻ của đối tượng chứ.

Tiếng nói của anh ta hơi run rẩy.

Trần Doanh Doanh khinh thường nhìn Vương Duệ, cô ta thật muốn đá chết anh ta, một tên vô dụng, có ai bảo anh ta phóng hỏa giết người đâu mà sợ?

Sợ chết cũng đừng đồng ý kế hoạch này!

Nó tên là Trình Ninh Viễn, cứ nó có người tìm là được!" Trần Doanh Doanh lạnh lùng nói: "Con nít mà biết gì, người lớn kêu nó ra ngoài nó dám không đi sao? Bắt cóc con trai cô ta, có ta dám không nghe lời sao?”

"Chiêu này thật sự được?"

"Em nói được là được!"