Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 39: Hôn mê




Trên con đường vắng bóng người, xung quanh chỉ lác đác vài căn nhà đang đóng cửa, tiếng súng nổ ra khiến người dân chẳng ai dám mở cửa ra ngoài, những cửa hàng buôn bán nhìn những chiếc xe đang rược đuổi nhau mà hoảng sợ đóng chặt cửa. Tám chiếc xe chống đạn phía sau đang đuổi theo chiếc xe đen phía trước, hai bên nổ súng không ai nhường ai, tuy lợi thế bên tám chiếc xe kia rất lớn, nhưng trình độ của bọn hắn lại không bằng chiếc xe đen phía trên.

Anh Hạo cằm tay lái nhanh chóng lượng lách né tránh những viên đạn đan vèo vèo bây đến, hai phe tuy đều sử dụng xe chống đạn nhưng loại xe này vẫn có một nhược điểm rất lớn chính là bánh xe, một khi một trong hai phe bắn trúng bánh xe thì phe còn lại chắc chắn không thể chạy được.

Nhìn từ ngoài thì có thể thấy lợi thế của phía bên xe đông người nhưng trong lúc súng nổ ra, thì phía bên tám chiếc xe lại bắt đầu rụng rời từng chiếc, bánh xe của bọn hắn nhanh chóng bị bắn bể, tuy có thể tiếp tục chạy tiếp nhưng độ lách bánh có thể khiến những chiếc xe khác bị vạ lây.

Mỗi chiếc xe của địch đều có gắn bom, bọn hắn biết một khi va chạm thì xe sẽ nhanh chóng phát nổ, vì vậy sau khi hai chiếc xe bị bể hai bánh xe liền nhanh chóng dừng lại không tiếp tục đuổi theo nữa, nhiệm vụ của bọn hắn là chiếc xe đen kia nếu như bởi vì cố chấp mà không thể hoàn thành nhiệm vụ thì mất nhiều hơn được lợi.

Võ An Tú nhìn hai chiếc xe đã ngừng lại liền thở phào một hơi, cô đóng cửa xe rồi đưa súng cho anh để nhờ anh thay đạn giúp cô, dù sao cô cũng chưa được sài súng nên trên người làm gì có đạn để thay đâu.

“Hai chiếc đã ngừng lại, chúng ta có thể thoát được.” Võ An Tú nhỏ giọng nói với anh. Trần Tuấn Phong gật đầu, hai tay nhanh chóng thay đạn cho súng: “Anh Hạo cố gắng ổn định, đừng để bọn chúng đuổi kịp chúng ta.”

“Tôi sẽ cố, nhưng phía trước có khúc cua, rất khó để cắt đuôi bọn chúng, hiện tại nếu chạy ra đường lớn sẽ hại rất nhiều người.” Anh Hạo nhìn bản đồ trên màn hình rồi nói.

“Quẹo, chúng ta không thể ra đường lớn.” Trần Tuấn Phong quả quyết nói, cho dù con đường này chính là đường tử thì anh cũng sẽ đi. Không thể để người vô tội dính vào chuyện này.

“Thiếu gia, người của chúng ta sắp đuổi kịp rồi, cố gắng cầm cự.” Vệ sĩ bên ghế phó lái nhanh chóng báo cáo.

“Tốt, cậu hãy yểm trợ em ấy.” Trần Tuấn Phong ra lệnh.

“Rõ.” Vệ sĩ nhanh chóng đáp lời, anh ta lấy súng ra sau đó mở cửa xe rồi thò súng ra bắn xuống những chiếc xe phía sau.

“Em cẩn thận.” Trần Tuấn Phong thay đạn xong liền đưa lại cho cô. Võ An Tú gật đầu leo qua người anh đổi chỗ ngồi: “Anh ngồi chắc nhé.”

“Được.” Trần Tuấn Phong gật đầu với cô. Võ An Tú cười với anh sau đó hé cửa xe chỉ vừa đủ cho họng súng chìa ra sau đó nhắm vào bánh xe của những chiếc xe phía sau mà nỗ súng.

Lần này có sự trợ giúp của vệ sĩ nên hai người tiếp tục bắn trúng bánh xe của bốn chiếc xe nữa, cuối cùng đuổi theo sau xe bọn họ chỉ còn hai chiếc mà thôi. Võ An Tú đóng cửa xe thở phào một hơi, cô mệt mỏi ngã người ra ghế, bắn súng chỉ khiến cô hơi tê tay nhưng bởi vì tăng độ chính xác cùng uy lực của đạn nên cô truyền nội công vào súng, lúc đầu không biết làm như vậy có được không nhưng không ngờ tốt hơn cô tưởng rất nhiều. Tuy tốt nhưng thể lực tiêu hao vẫn rất lớn, không những vậy vết thương trên người cô cũng bị nứt ra do cử động quá nhiều, hiện tại sức lực cô dường như cạn kiệt.

“Nghĩ ngơi một lát đi, chỉ còn hai chiếc xe mà thôi.” Trần Tuấn Phong đưa tay kéo đầu cô dựa vào vai anh sau đó dùng tay khác vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của cô: “Có phải vết thương nứt ra rồi không.”

“Ừm, không sao em ổn mà.” Võ An Tú thì thầm, đúng là cô không sao chỉ hơi mệt mỏi chút thôi.

“Mọi người ngồi chắc.” Anh Hạo nhìn con đường phía trước liền hô lớn sau đó anh ta cắn răng đánh tay lái nghiêng người, chiếc xe theo sự điều khiển của anh đột nhiên xoay vòng rồi nhanh chóng cua vào một con đường khác. Bởi vì cua ngang nên tốc độ chiếc xe nhanh chóng giảm xuống. Hai chiếc xe phía sau thừa cơ hội mà nhanh chóng nhấn ra lao đến, khoảng cách của cả hai nhanh chóng được rút gọn.

Tuy hai chiếc xe cũng bẻ cua nhưng tốc độ của bọn hắn không giảm nhanh như bọn họ vì vậy khi Võ An Tú xoay đầu nhìn ra sau liền nhìn thấy hai chiếc xe đang điên cuồng muốn đâm vào đuôi xe của bọn họ.

Con đường bọn họ đang đi khá lớn, có thể để ba chiếc xe chạy ngang hàn với nhau, hiện tại lợi thế của họ quá nhỏ bé, tuy tốc độ hiện tại vừa đủ giữ khoảng cách để không bị tông đến nhưng cũng không thể cắt đuôi bọn hắn.

“Không ổn, hai chiếc xe kia đang định giở trò quỷ kìa.” Vệ sĩ ngồi ghế phó lái nhìn hành động đột ngột của hai chiếc xe đằng sau liền hô lớn.

Trần Tuấn Phong nghe vậy liền xoay đầu nhìn xuống sau đó cau mày, anh thầm chửi thề một tiếng rồi quát: “Tăng tốc xe, nhanh lên.”

Anh Hạo nhìn qua gương chiếu hậu cũng biết được bọn hắn đang định làm gì, anh nhanh chóng đạm chân ga muốn tăng tốc kéo dài khoảng cách, nhưng tốc độ hiện tại của bọn họ đã rất nhanh rồi không thể tăng tốc hơn được nữa: “Chết tiệt.”

Phía sau đuôi xe một chiếc xe giảm tốc độ đi ra sau đuôi xe còn lại, sau đó người bên trong xe nhanh chóng đạp chân ga xông đến chiếc xe phía trước, mà lúc này chiếc xe phía trước cách chiếc xe bọn họ chỉ khoảng ba gang tay mà thôi.

Bốn người trơ mắt nhìn chiếc xe dưới cùng tông mạnh vào chiếc xe phía dưới xe bọn họ sau đó hai chiếc xe nhanh chóng nổ tung, chiếc xe của bọn họ ở quá gần nên bị vụ nổ đẩy mạnh chiếc xe lao về phía trước. Anh Hạo đạp thắng xe nhầm để chiếc xe dừng lại tuy nhiên vụ nổ vẫn đẩy nhanh chiếc xe, bởi vì chiếc xe được làm đặc biệt để chống đạn chống bom nhưng với lực đẩy do vụ nổ chiếc xe hoàn toàn bất lực trong việc giảm sốc, bốn người trong xe bị tốc độ của xe làm cho nghiêng ngả, đầu va đập mạnh với những góc cạnh trong xe.

Trần Tuấn Phong là một người tàn phế, anh hoàn toàn không thể di chuyển mình để tránh né hay làm giảm những cứu va đập nhưng đúng lúc khi hai chiếc xe kia nổ mạnh thì Võ An Tú đã nhanh chóng ôm trọn lấy anh vào lòng, hứng chịu mọi cái va đập bên trong xe, không những thế cô còn bị đầu anh va vào lòng ngực khiến cô đau đớn mà không nhịn được rên khẽ một tiếng.

“A Tú.” Trần Tuấn Phong khàn giọng gọi, hai mắt anh đỏ tươi như muốn nứt ra, anh không ngờ người con gái này lại có thể che chở anh như vậy, cô càng đau đớn anh càng hiểu được sự vô dụng của mình, một phế nhân như anh thật sự đáng giá để cô làm như vậy sao.

Võ An Tú nghe thấy giọng anh liền động động ngọn út khều nhẹ gáy anh tỏ vẻ mình không sao, cô đang dùng môt tay để bảo vệ đầu anh còn một tay nắn chặt đầu ghế ngồi nên không thể di chuyển tay được. Chiếc xe vẫn tiếp tục sốc nảy mà bay về trước, anh Hạo hoàn toàn không thể điều khiển chiếc xe được nữa, nó cứ lệch bánh sang bên này sau đó lắc bên kia cuối cùng đâm sầm vào một cái cây to ở bên đường.

Bốn người ngồi trong xe giật mạnh về phía trước, bởi vì cú sốc do chấn động xe mà cả bốn người nhanh chóng chìm vào hôn mê chẳng còn hay biết gì nữa.