Võ An Tú bị anh ấn gáy bá đạo hôn lên môi, anh đưa lưỡi càn quét khoan miệng của cô khiến hơi thở cô bắt đầu rối loạn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô hôn theo kiểu này vì vậy chẳng biết phải làm sao đành nín thở để mặc cho anh hôn, nhưng hôn càng lâu hơi thở của cô càng tắt nghẹn, cô bắt đầu đưa tay lên lòng ngực anh mà đẩy nhẹ anh ra.
Võ An Tú biết sức lực của mình rất lớn nên không dám dùng sức đẩy anh sợ anh bị thương nên chỉ có thể giống như một con mèo mà giãy giụa mềm mại bên trong lòng anh.
Trần Tuấn Phong cảm nhận được hơi thở cô dẫn mỏng manh liền cà nhẹ vào đôi môi bởi vì bị hôn mà đỏ mọng của cô rồi mới rời khỏi môi cô, anh liếm nhẹ môi mình rồi bật cười:
“Em bị ngốc à, sao không thở.”
Võ An Tú bị anh nói mà đỏ bừng cả mặt, cô chôn mặt mình vào ngực anh mà khàn giọng lên án: “Đều do anh hết.”
“Ừ.
Do anh, là do anh hôn đến nổi em quên cả thở.” Trần Tuấn Phong nghe cô nói liền không nhịn được trêu chọc, anh không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại đáng yêu như vậy, rõ ràng một thân võ công cao cường vậy mà khi hôn lại quên cả thở.
Võ An Tú cảm thấy lòng ngực cảu anh phập phòng mạnh vì cười liền không nhịn được mà xấu hổ không thôi, cô tức giận mà lầu bầu: “Anh còn cười, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Trần Tuấn Phong nghe được cô vợ nhỏ đang tức giận thì không cười nữa, anh đúng là toang thiệt rồi, không ngờ lúc trước uy nghiêm bao nhiêu thì hiện tại bị cô vợ nhỏ ăn gắt gao bao nhiêu, nghe thấy giọng nói giận hờn cảu cô anh liền không nhịn được mà muốn dỗ giành:
“Được rồi anh không cười nữa.
Chúng ta ngủ một chút nhé.”
“Ừm.” Võ An Tú nhỏ giọng trả lời nhưng mặt vẫn không chịu rời khỏi lòng ngực anh, hiện tại cô vẫn còn rất xấu hổ không muốn đối diện với anh.
Trần Tuấn Phong dịu dàng hôn lên đầu cô rồi đưa tay xoa nhẹ lưng cô, ôm chặt cô vào lòng: “Ngủ đi.”
Võ An Tú nghe được giọng nói của anh liền bất giác cảm thấy yên tâm, hai mắt cô bắt đầu trĩu nặng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thật ra từ hôm qua đến giờ cô chỉ ngủ được một chút, rất nhiều chuyện xảy ra, cũng có rất nhiều người bên trong bệnh viện này, vì vậy cô không thể nào ngủ yên giấc được.
Nhưng không ngờ chỉ nghe giọng nói dịu dàng của anh cô lại cảm thấy yên tâm mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say như thế này.
Trần Tuấn Phong ôm cô nhẹ nhàng vỗ về cô.
Anh thật sự không hiểu tại sao lại có cảm giác thế này, cảm giác anh đã quen cô từ rất lâu rồi.
Nhưng rõ ràng hai người từ hai thế giới khác nhau làm sao có thể quen nhau được chứ, anh không hiểu nhưng cũng không quá muốn tìm hiểu bởi vì hiện tại anh chắc chắn rằng dù cảm giác có lạ lẫm thế nào nhưng đối với anh trong trái tim lạnh lẽo này đã in sâu hình bóng của cô.
Hai người cùng nhau ngủ đến ba giờ chiều, sau khi dùng bữa xong Trần Tuấn Phong liền đưa Võ An Tú vào phòng khám tổng quát, dưới sự chắc chắn của bác sĩ cuối cùng cô cũng được xuất viện trở về nhà.
Võ An Tú đẩy Trần Tuấn Phong ra ngoài cổng của bệnh viện liền nhìn thấy anh Hạo đã đậu dừng xe bên ngoài chờ.
“Thiếu gia, tiểu thư.” Anh Hạo xuống xe rồi cung kính mở cửa xe cho hai người.
Một vệ sĩ khác đi lại ôm Trần Tuấn Phong lên xe, Võ An Tú cũng theo đó mà leo lên ngồi cạnh anh.
Chiếc xe ngồi bốn người dần dần rời khỏi bệnh viện chạy vào đường lớn.
"Thiếu gia, ông Phạm nhờ tôi gửi lời cho cậu: “Bọn chúng đã ra tay rồi.
Ngài bí thư đã bị bắt.”
“Bị bắt.
Ông ấy phản bội.” Trần Tuấn Phong cau mày hỏi.
Anh Hạo lắc đầu: “Không phải, ông Phạm bảo rằng ông ấy chỉ là chốt thí mà thôi, người đứng sau ông ta có quyền hạng cao hơn.”
“Người trong hội đồng cục bộ, cục trượng nói thế nào.” Trần Tuấn Phong nghe vậy liền trầm ngâm, ngoại trừ những người trong hội đồng cục bộ đứng đầu trong binh lực của đất nước thì không còn ai lớn hơn bí thư được nữa.
“Cục trưởng tỏ ý sẽ điều tra trong cục bộ.
Nhưng ông ấy không cho chúng ta thời gian cụ thể.” Anh Hạo nói, điều này khiến anh ta cảm thấy ông ấy giống như đang thoái thoát hơn là để tâm đến việc nguy hại này.
“Cho người để ý cả ông ta, nếu như chuyện này không có kết quả thì hãy báo lại cho quốc vương.” Trần Tuấn Phong nghe vậy cũng câu mày, anh cảm thấy cục trưởng đúng là có thứ gì đó mờ ám, nhưng anh cùng ông ta đã quen biết nhau mười năm, anh không cảm thấy với cái bản tính nghiêm túc đó thì ông ta sẽ phản bội đất nước của bản thân được.
“Người càng đứng trên cao càng tham lam.” Võ An Tú thở dài nói, thời đại cảu cô khiến cô hiểu rõ chuyện này càng thêm sâu sắc, dù cho có là thừa tướng dưới một người trên vạn người thì giấc mơ cũng là cái ngôi vị cao cao kia, huống hồ thời đại này càng thêm tiên tiếng, càng thêm cần quyền lực.
Trần Tuấn Phong nghe cô nói liền gật đầu, đúng là dù có ở thời đại nào thì thứ này đúng là một loại ám ảnh, đât nước có thể giữ được thay không thì phải xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người có thể giữ vững bản tâm của mình trong trận chiến quyền lực này.
“Có lẽ anh quá buông lỏng rồi.
Anh Hạo điều tra cả ông ấy vào, quyền hạng của tôi tuy không còn nhưng có người có thể điều tra được chuyện này hãy nhờ anh ta điều tra giúp tôi.” Anh nhanh chóng ra lệnh, nếu không nhờ cô nhắc nhở có lẽ vì tình bạn mười năm anh sẽ không chú ý đến ông ấy.
Võ An Tú cảm nhận được cảm xúc của anh liền ôm anh để an ủi, cô hiểu nếu như một người bạn lâu năm lại có ý đồ giết mình thì cái cảm giác ấy như thế nào, không những vậy người này còn muốn đánh chủ ý vào đất nước mà mình yêu quý nữa.
Có lẽ lúc này đây anh đang cảm thấy thất vọng biết bao nhiêu.
“Rõ, sau khi về đến nhà tôi sẽ lập tức đi làm ngay.” Anh Hạo nhanh chóng đáp lại.
Trần Tuấn Phong nắm lấy tay cô tỏ vẻ anh không sao sau đó nhìn cô dịu dàng: “Đừng lo lắng, anh biết mình phải làm gì.” Đúng vậy anh biết mình cần làm gì, bọn chúng có thể nhắm vào anh nhưng chắc chắn không dám chạm vào gia đình anh bởi vì một khi chạm vào bọn họ thì quốc vương sẽ không để yên cho cả hai bên cầm đầu kia, nhưng anh lại khác, kẻ thù của anh rất nhiều bọn chúng có thể dùng kế sách đổ lỗi cho đất nước khác để nhà vua không thể làm gì được.
Lai lịch của tướng quân của đất nước sẽ được bảo mật vô cùng kỹ càng, ngoại trừ những người nắm quyền trong đất nước thì người ngoại chỉ biết anh là một tướng quân cực kỳ nổi tiếng mà thôi, Trần gia hoàn toàn không chút liên quan đến anh.
Tuy có vài người biết sự thật nhưng bọn họ chỉ là vài doanh nhân trong nước thân thiết với gia tộc của bọn họ.
Bầu không khí trong xe bắt đầu trở nên yên ắng, mỗi người chìm vào những suy nghĩ khác nhau, đúng lúc này vệ sĩ ngồi trên ghế lái bỗng nhiên hô lên:
“Thiếu gia, người của chúng ta bỗng nhiên tách ra cả rồi.”.