Trong lúc cô đang muốn nhào vô đánh chết tên bầm nhà anh, cánh cửa đột nhiên mở ra làm cô chưa kịp định hình đã ngã nhào vào lòng anh, Trạch Đồng và Tử An thấy vậy mà lặng lẽ đóng cửa lại, lúc họ đi cũng là lúc cô thấy xấu hổ tột cùng mà đứng dậy.
- Vương Nhất đợi khi tôi rời khỏi bệnh viện chết tiệt này sẽ trị anh sau!
Nghe cô nói vậy anh dự cảm không lành mà nặn ra nụ cười rồi chạy khỏi đó, cô tức đến nổi mà nằm sải dài trên giường.
Bình yên được một lúc Trạch Đồng và Tử An mở cửa đi bước mà nhìn xung quanh thấy không có ai Trạch Đồng liền hỏi.
- Này mày và lão đại Đông Hạ có mối quan hệ gì à?
- Mai tên chết tiệt ấy sẽ nói cho các người biết còn bây giờ đi ra khỏi đây ngay!
Thấy cô sắp nổi điên Trạch Đồng liền kéo tay Tử An ra khỏi đó, người cô mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Phàm Đình thấy Trạch Đồng kéo tay Tử An có chút nghi hoặc mà hỏi nhỏ Lưu Nhiên.
- Mày có thấy tên đó và Tử An có gì kì lạ không?
- Kì lạ sao? Tao thì thấy mày khá tám chuyện đấy?
- Ặc..
Câu nói này khiến Phàm Đình cứng họng ngay lập tức, Trạch Đồng thấy hai người liền kéo Tử An lại, 4 người đang nói chuyện vui vẻ lại bị cuộc gọi cắt ngang lời nói, Trạch Đồng đi sang chỗ khác để nghe máy, bắt máy đã nghe tiếng quản gia phàn nàn.
- Cậu chủ cả cha mẹ cậu kêu cậu lập tức về nhà nếu như cậu không về thì mẹ cậu sẽ tự vẫn mà xem!
- Aiss được rồi được rồi về về.
Trạch Đồng tức giận mà đá văng chai nước trước mặt không may lại trúng Tử An đang đứng bên ngoài đợi, lúc trúng Tử An đau nhói vì chai nước lại bay lên phần mặt cậu, Trạch Đồng lập tức chạy đến mà xin lỗi ríu rít còn ân cần dẫn cậu đến khu y tá mà lấy bịch đá để cậu lăn trên vết thương.
Thấy Tử An chẳng hề động vào bịch đá Trạch Đồng liền lấy bịch đá lên mà nhẹ nhàng xoa lên vết thương dù có đau nhưng Tử An cố nhịn.
- Cậu đau thì cứ việc la lên ở đây dù sao cũng chỉ có chúng ta mà thôi.
- Đau cái gì chứ..
Tử An đang nói lại bất chợt nhìn xuống cậu vẻ đẹp vạn người mê này khiến Tử An đứng hình mấy giây, Trạch Đồng cùng lúc cũng nhìn lên Tử An nhanh chóng quay mặt chỗ khác tai lại đỏ ửng thấy vậy Trạch Đồng phì cười lát sau lại nói việc mình về nước làm cho Tử An có chút nhói lòng.
- Sao cậu lại im lặng như thế chứ? Không phải cậu nên mừng khi đuổi được tôi sao?
- Chậc cậu đúng thật phiền phức mà!
Nói xong Tử An liền đẩy mặt Trạch Đồng ra mà đứng dậy rời khỏi đó để lại Trạch Đồng nhìn theo bóng dáng ấy mà lại nở nụ cười đau lòng.
Khi thông báo cho tất cả mọi người thì sáng hôm sau mọi người đều tiển anh về lại nước nhưng lại thiếu bóng dáng của Tử An, Trạch Đồng cảm thấy thất vọng mà rời đi.
- Này này ! Lá thư này Tử An nhờ tôi đưa cho cậu mà tôi quên đưa đây!
Trạch Đồng nghe thấy liền quay lại càm giựt lấy lá thư trên tay Phàm Đình mà kéo vali rời đi trong lòng cảm thấy vui khi Tử An lại viết thư cho mình.
Khi lên máy bay Trạch Đồng lập tức ngồi xuống mà mở lá thư ra đọc lại cười tủm tỉm với nhưng hình vẽ siêu bựa của Tử An.
Tâm trạng cũng trở nên vui thẳng, Trạch Đồng thường sẽ lên máy bay rồi ngủ thiếp đi nhưng giờ lại tỉnh táo đến khi máy bay hạ cánh ở Thành phố B. Trạch Đồng kéo vali xuống mà ra khỏi sân bay bắt taxi về.
Lúc đến nhà, Trạch Đồng vừa vào đã thấy cô gái lạ đang ngồi nói chuyện cùng ba mẹ nhưng cậu chẳng hề để ý mà bước lên phòng lại bị ba kêu lại.
- Trạch Đồng mau lại đây chào hỏi con gái của La gia nhanh!
- Chậc ba à, con đã nói con không thích phụ nữ nên đừng mời về nữa, đúng là phiền chết đi được!
Cậu nói xong liền đi lên phòng khiến ba cậu nổi giận mà quay sang xin lỗi La tiểu thư, mẹ cậu thì khuyên ba cậu nên để cậu tự quyết định, lúc đầu ba cậu phản đối khiến mẹ cậu phải rời khỏi mà đến chỗ ông bà nội ở, nếu như lại phản đối e là mẹ cậu sẽ về nhà ông bà nội ở luôn nên ông đằng đồng ý.