Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 4




" Khụ khụ ! "

Lần này không phải Tiểu Mễ ho nữa mà là người đứng phía sau nãy giờ - Phó Tử Hiên . Anh lạnh lùng đi tới trước mặt bọ họ :" Đã hơn hai giờ rồi , Ngôn Ngôn cần nghỉ ngơi . "

Ý tứ quá rõ ràng rồi , Tiểu Mễ nhìn anh rồi liếc nhìn Hạ Tử Ngôn , cô mỉm cười kéo Trịnh Vũ Kình đứng dậy :" Vâng , tụi em về trước . "

Trịnh Vũ Kình cuối đầu chào Phó Tử Hiên rồi xoa đầu Hạ Tử Ngôn , dịu dàng nói :" Tớ về trước , cậu mau khoẻ rồi mình đi xem phim . "

Tiểu Mễ nhìn hai người cứ tưởng đang xem phim ngôn tình , cô nhanh chóng kéo Trịnh Vũ Kình ra khỏi đây . Trán ẩm ướt mồ hôi , trong lòng thầm chửi mấy trăm lần , nhớ lại ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của Phó Tử Hiên mà cô lạnh sống lưng .

" Trịnh Vũ Kình à Trịnh Vũ Kình , cậu không nhìn ra Phó Tử Hiên thích Ngôn Ngôn sao ? Giác quan của phụ nữ rất chuẩn , Ngôn Ngôn với Phó Tử Hiên chơi với nhau từ nhỏ , là thanh mai trúc mã đi . Tình cảm của anh ấy dành cho Ngôn Ngôn không đơn giản là anh em , tớ chắc chắn ! "

" Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú , đúng thật họ không phải là anh em . Nhưng bố mẹ cậu ta coi Ngôn Ngôn như con gái ruột , họ mãi mãi không thể đám cưới ! "

Tiểu Mễ ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đã khuất dần của Trịnh Vũ Kình , cậu không cho họ bỏ trốn rồi cưới sau ? Tình tiết trong phim cũng vậy mà ?!

* Biệt thự Phó Gia .

Phó Tử Hiên dựa tường liếc nhìn Hạ Tử Ngôn , nhìn bóng lưng gầy gò của cô mà anh thấy chướng mắt :" Hạ Tử Ngôn , có cần anh giúp không ? "

Cô khinh thường nhìn anh :" Tên Phó kia , anh lên phòng mà ngủ đi ! Làm đồ ăn anh biết không ? "

Đúng thật không biết , anh đi sang nhà sau :" Dì Lan , mấy cái tưới hoa dì bỏ đó trước đi . Dì tới nhà bếp giúp cô chủ , đứng để cô ấy mệt . "

" Vâng . "

[...]

Tối đến .

Hạ Tử Ngôn dọn thức ăn hồi chiều mình làm với cái bánh Trịnh Vũ Kình ra :" Ba ăn thử những món này đi nè . "

Phó Luật gắp món sườn chua ngọt bỏ vào miệng , cảm thấy thật ấm áp :" Ngon , ngon lắm ! "

Phó Tử Hiên không nói một lời , miệt mài ăn .

Đây là lần thứ hai cô nấu ăn , tiến bộ lên rất nhiều , những món ăn gần như ăn hết . Cuối cùng , cô cắt ba phần bánh :" Đây là Trịnh Vũ Kình làm , cậu ta làm rất ngon nha ! "

Khoé miệng Phó Luật giật giật :" Trịnh Vũ Kình ? Tiểu tử đó đến thăm con ? "

" Đúng rồi , cậu ta còn giúp con chép bài , không biết diễn tả ra sao , nói chung cậu ta rất tốt ! "

Phó Luật mỉm cười gật đầu , tiểu tử này khá tốt , Trịnh Vũ Kình , con trai lớn của tổng giám đốc công ty Vũ Cường . Môn đăng hộ đối , tốt tốt .

" Ngôn Ngôn , ba thấy cậu ta rất được ! "

Hạ Tử Ngôn chưa hiểu ý của ông , mỉm cười :" không phải được , mà là rất tốt ,rất tốt ! "

" Vậy con có thích cậu ta ? "

" Thích chứ ! "

Dứt lời , cô cảm thấy có gì không ổn , bỏ dĩa bánh xuống ngẩn đầu lên nhìn hai người họ , gương mặt cô chợt đỏ lên như cà chua .

" Không , ý con là là con thích anh ấy . Không phải không phải , là ... "

Phó Tử Hiên lạnh lùng nhìn cô , Phó Luật cười không ngậm được miệng:" Ba hiểu, ba hiểu , hôn sự này ba nhất định sẽ không phản đối ! "

Phó Luật xoa đầu cô , cười như được mùa đi lên lầu .

"..." Ý cô không phải vậy mà !

Phó Tử Hiên nhìn cô không rời mắt :" Em thích cậu ta ? "

Hạ Tử Ngôn vừa muốn lắc đầu nhưng hình ảnh anh ôm hôn người con gái khác lại hiện lên :" Ừm ! "

Anh cười lạnh , tay nắm chặt nổi cả gân xanh , bỏ về phòng .

Nhìn bóng lưng của anh cô mỉm cười , đúng em thích cậu ta nhưng em yêu anh ...