Anh ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại . Cười gượng , em gái ?
Đúng rồi ... Hạ Tử Ngôn là em gái mày ... Mãi mãi cũng chỉ có thể là em gái mày ...
Sau khi ngủ một đêm , cơn sốt của Hạ Tử Ngôn đã giảm dần . Nhưng ba nuôi bắt buộc cô phải ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày mới đến trường .
*Trường Đại Học Tư Nhân
Phó Tử Hiên buồn chán ngồi trong lớp , trong đầu toàn hình ảnh của cô . Không biết giờ này cô làm gì nhỉ ?
" Hiên ... ! " Du Khả Uyên đứng trước cửa lớp không ngại ngùng kêu tên anh khiến nhiều người chú ý , tầm mắt dồn hết vào Phó Tử Hiên .
Phó Tử Hiên - Cậu con trai duy nhất của Phó Gia cũng là người thừa kế các sản nghiệp trong nhà . Có thể nói sản nghiệp của nhà họ Phó phân bố rộng khắp thành phố . Kể cả ngôi trường họ đang học , cũng là sản nghiệp của Phó Gia .
Vì thế nhiều nữ sinh kiếm tới tận cửa cũng không có gì kì lạ .
Phó Tử Hiên lạnh lùng kéo cô đi vào góc .
" Hiên , đây là bánh quy em làm ! "
Anh nhìn hộp bánh rồi nhìn cô ta suy ngẫm , mỉm cười xạo quỵt .
" Du tiểu thư , tôi gặp dịp thì chơi , cô không cần nghiêm túc như thế . "
Du Khả Uyên cứng đờ , sau đó ôm chầm lấy anh :" Vậy anh muốn khi nào chơi ? "
Gương mặt ngại ngùng nhìn anh , một khi đã đụng chạm vào cơ thể Du Khả Uyên tôi , tôi khẳng định anh sẽ dứt không ra .
Anh mỉm cười cầm hộp quy rồi quăng xuống .
" Tôi từng gặp qua rất nhiều phụ nữ , nhưng Du Khả Uyên , cô là người duy nhất không biết xấu hổ khiến tôi ghê tợm ! "
Phó Tử Hiên gằn từng chữ một , đẩy cô ta ra rồi đi vào lớp .
Nhìn bóng lưng của anh , Du Khả Uyên bấu chặt bàn tay mình .
" Một ngày nào đó , tôi sẽ khiến anh hối hận ! ''
Sau buổi học tẻ nhạt , Anh nhanh chóng đi về nhà .
" Bác Dương , chạy nhanh với ! "
Ngày thường cô sẽ đi học đi về cùng anh , ngồi trên xe nửa tiếng đồng hồ anh cũng thấy bình thường . Nhưng hôm nay mỗi mình anh đi học , suốt nửa tiếng không biết nói chuyện với ai , thật buồn chán !
*Biệt thự Phó Gia .
" Ngôn Ngôn , đừng phá nữa ! "
Dì Lan mệt mệt đứng trước bếp nhìn cô nấu ăn . Dọn dẹp cả buổi sáng mà giờ ...
Hạ Tử Ngôn nhìn Bà cười , tiếp tục làm bánh .
" Con biết con làm lộn xộn nhưng lát bạn con tới thăm mà không có đồ ăn còn ra thể thống gì nữa ! Làm xong con hứa , con hứa sẽ dọn sạch , sạch ơi là sạch nha dì . "
Dì Lan nhìn cô lắc đầu , lành ra sau dọn dẹp .
Phó Tử Hiên vừa đi vào bếp liền nhìn thấy cô đang làm đồ ăn , anh hoảng hốt đi tới .
" Em làm gì ? ! " Anh vừa muốn nạt cô bảo sao không đi nghỉ ngơi . Nhưng vừa nhìn mặt cô dính đầy bột anh liền phì cười .
" Anh bị mụ à ? "
" Tíng Ton " Tiếng chuông cửa vang lên , Hạ Tử Ngôn vui vẻ chạy ra ngoài .
" Trịnh Vũ Kình , Tiểu Mễ ! " Cô ôm chặt hai người họ như lâu năm không gặp .
Phó Tử Hiên đứng sau nhăn mặt lại , lạnh lùng bỏ về phòng .
Cô nắm tay hai người đi vào nhà :" Tớ vừa muốn làm bánh nhưng chưa xong . Hai cậu cùng tớ làm đi ! "
Trịnh Vũ Kình nhìn cô mỉm cười , dịu dàng giúp cô lau bột trắng trên mặt .
" Khụ khụ " Tiểu Mễ nhìn họ mỉm cười . Tôi vẫn còn đứng đây nè !
" Bắt tay vô làm đi ! " Trịnh Vũ Kình cởi balo xuống , làm tiếp cái bánh của cô , không lâu sau liền làm xong .
Hạ Tử Ngôn nhìn bánh kem mà nuốt nước bọt , nhìn anh như một vị thần .
" Trịnh Vũ Kình , cậu thật giỏi a ! "
Cô ăn thử một miếng , rất ngon !
" Cậu ăn thử đi ! " Hạ Tử Ngôn đút cho anh ăn , bởi anh là đại công thần của cái bánh này .
" khụ Khụ ! ''
Lần này không phải Tiểu Mễ ho nữa mà là người đứng ngoài sau nãy giờ - Phó Tử Hiên .