Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 143






Chương 143

Phương Tấn bên kia lập tức lên tiếng: “Cô là ai? Tôi biết là cô nhặt được chiếc điện thoại di động này, tôi mua lại với giá bảy mươi triệu, được chứ?”

Tô Nhược Hân giơ tay che miệng, cô cảm thấy nếu cô không che, chắc chắn sẽ cười sặc.

“ba trămtriệu?” Bên kia, Phương Tấn mãi không nhận được câu trả lời thì sốt ruột lên giá.

Dù gì thì đây cũng là điện thoại di động của Hạ Thiên Tường, bên trong đều là thông tin cá nhân của anh, thế nào cũng không thể để rơi vào trong tay người khác.

Trái lại không nghĩ là Hạ Thiên Tường tự chụp, nếu không thì cũng không bị người ta đăng lên dòng thời gian.

Mặc dù Phương Tấn cũng kinh ngạc, nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là chuộc điện thoại của Hạ Thiên Tường đã.

Nghe thấy con số ba trăm triệu, Tô Nhược Hân lập tức nín cười, thật sự không ngờ điện thoại di động của Hạ Thiên Tường lại đáng tiền như vậy, đều đã khiến Phương Tấn ra giá ba trăm triệu, vậy có phải còn có thể nâng giá cao lên nữa hay không?

Thế là, cô ngồi ngay ngắn, cố gắng bóp giọng khiến cho giọng nói mình to dày hơn: “Một tỷ năm trăm triệu, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

“Thế này…” Phương Tấn chần chừ một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, lập tức trả lời: “Đồng ý, cô không được tắt máy, tôi tìm cô.”

“Phương Tấn, không cho phép đến.” Hạ Thiên Tường vẫn luôn không lên tiếng nhìn thấy Tô Nhược Hân nghịch ngợm đùa dai, đành phải lên tiếng.

Tô Nhược Hân le lưỡi một cái, vẫn chưa thỏa mãn: “Ngài Phương rất thú vị, tự nhiên anh lại nói chuyện làm gì.”

Bên kia, Phương Tấn lập tức hiểu rõ, hóa ra bài đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường là do Tô Nhược Hân đăng.

Vậy là có thể giải thích rồi.

Bằng không, nếu cậu Hạ nhà anh ta đăng vậy lên dòng thời gian, anh ta đúng là gặp quỷ rồi.

Gặp quỷ thật sự rồi.

Lúc này Phương Tấn mới cúp máy, điện thoại di động của Hạ Thiên Tường lại reo lên.

Tô Nhược Hân liếc nhìn, vậy mà lại có bốn cuộc gọi nhỡ, cô hơi ngơ ngác: “Hạ Thiên Tường, anh có muốn nghe không?”

“Đang lái xe, từ chối đi.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, điện thoại liên quan đến việc tự sướng rồi “đăng” lên dòng thời gian, anh không muốn nhận.

“Được, được, được.” Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.

Đoán chừng, những cuộc gọi đến này đều là bởi vì bài đăng mà cô vừa đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường.

Từ chối cuộc gọi, lại mở điện thoại của Hạ Thiên Tường ra, Tô Nhược Hân mở to hai mắt nhìn.

Chỉ trong khoảng thời gian nhận một cuộc điện thoại, mười mấy bạn bè trong zalo của Hạ Thiên Tường đều nhắn tin cho anh.

“Có người nhắn tin cho anh, tôi có thể xem không?” Tô Nhược Hân cẩn thận nhìn Hạ Thiên Tường, cảm thấy hình như mình phạm sai lầm, gây ra họa rồi.