Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 142






Chương 142

Quả nhiên, người đàn ông này không đăng bất kỳ bài nào lên trang cá nhân cả.

Tay nghịch tóc mái trên trán, Tô Nhược Hân như có điều suy nghĩ.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái bên cạnh.

Góc nghiêng của anh thật đẹp.

Do đó, tay cũng rung động, Tô Nhược Hân cầm điện thoại của Hạ Thiên Tường, chụp một bức ảnh góc nghiêng của anh.

Sau đó, cúi đầu xem, lập tức kinh ngạc. Có lẽ là điện thoại của anh có pixel lớn, hiệu quả chụp được thật sự giống một bức ảnh nghệ thuật.

Cộng thêm nhan sắc của người đàn ông này, Tô Nhược Hân cảm thấy bức ảnh nghiêng này của Hạ Thiên Tường ăn đứt mấy ngôi sao hàng đầu có lượng truy cập nhiều nhất hiện nay.

Sau đó, cô không thèm nghĩ đã đăng tấm ảnh đẹp trai này của anh lên trang cá nhân, đồng thời đi kèm với chữ “đẹp trai”.

Đăng xong, Tô Nhược Hân lấy điện thoại mình ra, làm mới bảng tin, rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Thế nhưng, cô chỉ có thể nhìn thấy bài đăng trên tường nhà Hạ Thiên Tường.

Chứ không thể nhìn thấy bình luận trong bài đăng của anh.

Do đó, cô lập tức xem tường nhà Hạ Thiên Tường.

Vừa xem xong, cô ngây ngốc.

Sáng sớm, vào lúc này, người đi làm đi học chắc chắn đang ở trên đường, còn người không đi làm, đi học chắc chắn đang ở trên giường, nhưng ngay lúc này, bên dưới bài đăng của Hạ Thiên Tường đã bùng nổ bình luận.

Cô đăng bài còn chưa đến nửa phút, bên dưới đã hiện ra mười mấy bình luận…

“Anh Tường rất đẹp trai.”

“Anh Tường, yêu rồi sao?”

“Anh Tường, bị cái gì nhập vào hả?”

“Móa, xảy ra chuyện gì đây?”

“Thiên Tường, có phải điện thoại di động của anh bị trộm rồi hay không?”



Lướt xem chuỗi dài bình luận, Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Hạ Thiên Tường, bình thường đã quen nhìn anh nghiêm túc, giờ đột nhiên đăng ảnh tự sướng, thoáng cái bài đăng của anh hot rồi.”

“Tự… tự sướng?” Hạ Thiên Tường đang lái xe liếc nhìn Tô Nhược Hân đang bật cười, cảm thấy không xong rồi.

Tự sướng thì được, nhưng hành vi tự sướng xong đăng lên dòng thời gian thế này, anh thật sự không dám tưởng tượng.

Nhưng, Tô Nhược Hân còn chưa trả lời, điện thoại di động trong tay đã reo lên.

“Hạ Thiên Tường, là số của Phương Tấn, muốn nghe không?” Tô Nhược Hân nhìn màn hình hiển thị, nín cười hỏi.

“Em nghe đi.” Nghe thấy là Phương Tấn, đã là người một nhà, Tô Nhược Hân nhận cũng như nhau.

Tô Nhược Hân không hề khách khí, lập tức ấn nút trả lời.