Chúc Yên chết rồi.
Chúc Yên chết rồi.
Bây giờ, trong đầu Tô Nhược Hân chỉ có mấy chữ là “Chúc Yên chết rồi”.
Mà ngoài mấy chữ này còn có một suy nghĩ là muốn điều tra tại sao Chúc Yên lại chết.
Rõ ràng cô có thể chữa khỏi cho Chúc Yên.
Hạ Thiên Tường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lái xe.
Bugatti chạy nhanh trên đường núi quanh co như một con rắn.
“Hạ Thiên Tường, dừng xe, tôi muốn xuống xe.” Nhìn qua kính chiếu hậu, xe cảnh sát vẫn còn đang đuổi theo.
Nhưng bất tri bất giác đã bị Bugatti bỏ lại phía sau.
Cô vừa lên mạng, trên mạng tràn đầy tin tức về nữ sinh Tô Nhược Hân của trường trung học Khải Mỹ hạ độc chết Chúc Yên.
Ngoài ra còn có tin tức Chúc Cương gây chuyện ở Tập đoàn Hạ Thị, bây giờ cô đã tin những lời người xông vào biệt thự trước đó đã nói không phải để uy hiếp Hạ Thiên Tường.
Nếu anh cứ bảo vệ cô như thế, Tập đoàn Hạ Thị sẽ bị cô làm liên luỵ.
Cô không muốn liên luỵ Hạ Thiên Tường, chuyện này không liên quan đến anh.
“Em muốn làm thế nào?” Hạ Thiên Tường chợt lên tiếng, giọng nói gợi cảm dễ nghe trở nên trầm thấp, nhưng lại mang theo một lực lượng khiến người nghe yên tâm, cũng giúp Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.
“Tôi muốn đi gặp Chúc Yên, chứng minh cô ấy không phải chết vì thuốc của tôi, ngoài ra, tôi đoán có thể thuốc mà cô ấy bốc có vấn đề, cho nên nếu có cơ hội, tôi muốn đi tìm bã thuốc mà cô ấy đã sắc sáng nay.”
Sau khi nghe Tô Nhược Hân nói xong, đầu óc vốn mờ mịt của Hạ Thiên Tường lập tức sáng lên: “Để tôi xử lý.”
“Hạ Thiên Tường, tôi không muốn liên lụy đến anh và Hạ Thị.” Tô Nhược Hân lại lướt điện thoại, tất cả đều là bài viết chỉ trích cô, còn nhắc tới cả Tập đoàn Hạ Thị.
Nhìn thấy tiêu đề “Hạ Thiên Tường vô sỉ bao che em vợ”, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Không liên luỵ.” Nói xong, người đàn ông bèn kết nối điện thoại với Bluetooth, liên tục gọi hai cuộc điện thoại.
Tô Nhược Hân tiếp tục lướt web, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô xảy ra chuyện lớn như thế, ít nhiều gì cô cũng hơi hoảng hốt, cho nên cũng không nghe Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho ai.
Trước mặt lại có một ngã rẽ, vì lắc lư nên Tô Nhược Hân vô thức ngẩng đầu nhìn lên, trong kính chiếu hậu đã không thấy xe cảnh sát phía sau nữa.
Sau đó, xe chợt giảm tốc độ, vào lúc cô đang không biết Hạ Thiên Tường muốn làm gì thì anh chợt phanh xe dừng lại ở ven đường: “Đi đi.”
“Sao… sao cơ?”
“Xuống xe.” Nói xong, Hạ Thiên Tường đưa tay cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân, giúp cô tắt nguồn, như thế có thể tránh bị người khác biết được vị trí và tung tích của hai người.
“Hả.” Tô Nhược Hân ngơ ngác bị Hạ Thiên Tường kéo xuống xe, chẳng mấy chốc đã đi vào trong một bụi cỏ.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn chiếc xe đỗ ở ven đường: “Hạ Thiên Tường, xe cảnh sát sắp đuổi tới rồi…”
Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy người đàn ông trước mặt lên tiếng: “Tôi đưa chìa khoá xe cho cậu, chạy theo lệnh của Phương Tấn, cố hết sức khiến tất cả cảnh sát bao vây xe của cậu.”
“Vâng, cậu Hạ.”
Tô Nhược Hân quay đầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì người đàn ông chợt xuất hiện thì đã bị Hạ Thiên Tường kéo đi.
Vì Hạ Thiên Tường đi phía trước, nên đoạn đường núi phía trước của được san bằng.
Dù vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Hạ Thiên Tường, ngửi hơi thở quen thuộc của anh, cô chợt cảm thấy rất vững chãi.
Cô cứ nhìn anh như thế, cũng không hỏi anh muốn đi đâu, càng không hỏi anh muốn dẫn cô đi làm gì.
Tất cả đều là sự tin tưởng vô hình.
Cô tin anh.
Mãi đến khi nhìn thấy một thứ khổng lồ trước mặt, cô mới hiểu ra: “Ngồi cái này rời đi á?”
Đây là một chiếc máy bay trực thăng im lặng đỗ trong núi, rõ ràng là tài sản riêng của Hạ Thiên Tường.
“Lên đi.” Hạ Thiên Tường mở cửa khoang, đẩy Tô Nhược Hân lên máy bay, sau đó ngồi vào buồng lái.
“Anh biết lái máy bay à?”
“Đúng vậy.”
Nhìn thấy người đàn ông đã khởi động trực thăng, Tô Nhược Hân nhìn anh với vẻ sùng bái: “Đừng nói với tôi là anh còn biết lái cano nhé.”
“Ừm, biết.”
“…”
Máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên trời cao, tốc độ nhanh hơn ô tô rất nhiều, chỉ mới mấy phút, cô đã nhìn thấy những tòa nhà đã ở dưới tầm mắt.
Họ đã vào trong thành phố.
Lúc máy bay trực thăng dừng lại trên sân thượng bệnh viện, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này, có lẽ bây giờ anh nói anh biết lái xe tăng tàu lặn cô cũng tin.
Từ sân thượng bệnh viện đi xuống đến thang mái, Hạ Thiên Tường như có bản đồ của bệnh viện, chẳng mấy chốc đã tìm thấy nhà xác.
Vì cái chết của Chúc Yên không được bình thường, cho nên cũng không được đưa thẳng đến nhà tang lễ mà được để ở nhà xác của bệnh viện, đợi người khám nghiệm tử thi xong rồi mới xử lý.
“Bên này.” Thấy cô và Hạ Thiên Tường, một y tá dẫn hai người vào trong, đây cũng là do Hạ Thiên Tường sắp xếp trước.
Một cảm giác lạnh lẽo bay đến khiến Tô Nhược Hân rùng mình.
Trước giờ cô sợ người chết nhất, nhưng lúc này chỉ có thể lấy can đảm đi vào. Cập nhật tг𝓾yện nhanh tại ⩶ tгù mtг𝓾yện.𝑣n ⩶
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay đó vô cùng vững chắc.
Cũng khiến cho Tô Nhược Hân bình tĩnh hơn, chậm rãi bước về phía trước.
Họ đi qua những cái hộp sắt chứa thi thể, cuối cùng dừng lại trước hộp của Chúc Yên.
Y tá mở hộp ra: “Đây chính là Chúc Yên.”
Người cô ta đã cứng đờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ nét mặt tái mét trước chết của Chúc Yên.
Thậm chí Tô Nhược Hân còn phát hiện cổ áo cô ta có một vài vết máu, có lẽ là bệnh viện xử lý không sạch sẽ.
Vừa nhìn thấy Chúc Yên, Tô Nhược Hân lập tức rơi nước mắt.
Tất cả tin tức đều cho cô biết rằng, Chúc Yên trúng độc chết.
Nhưng chắc chắn không phải độc trong toa thuốc của cô.
Cô chỉ cần nhìn đã biết.
Đó là thuốc bắc mà Chúc Yên mua có vấn đề.
Tô Nhược Hân lại tiến gần hơn, cô đang muốn đặt tay xuống thì cửa nhà xác sau lưng chợt mở ra: “Dừng tay, cô không thể chạm vào cô ta.”
Tô Nhược Hân xoay người, lúc đang không rõ tình hình thì Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt cúi người: “Em cứ làm việc của em, không cần để tâm.”
Sau đó anh buông tay Tô Nhược Hân, sải bước đi về phía người vừa tiến vào, ngăn cản anh ta: “Anh muốn làm gì?”
“Đây là lệnh bắt, Tô Nhược Hân liên quan đến tội giết người, hung thủ không thể tiếp xúc với người chết, tránh ra, tôi phải bắt cô ta đi.”
“Tô Nhược Hân không phải hung thủ.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng quát, anh đứng trước mặt người này, khiến anh ta không dám vượt qua anh đi bắt Tô Nhược Hân.
“Cậu Hạ, đây là lệnh của Chủ tịch Lạc, dù là ai cũng không thể ngăn cản chúng tôi bắt người.”
“Tôi chỉ biết là Tô Nhược Hân không phải hung thủ.”
Bên kia, Tô Nhược Hân đã đặt tay xuống người Chúc Yên.
Vừa mới chạm vào, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Tô Nhược Hân run rẩy, gần như không thể đứng vững.