Mà nghe Phương Tấn nhắc đến Chủ tịch Lục, Hạ Thiên Tường lập tức hiểu ra tại sao đám người bên ngoài dám trắng trợn đến địa bàn của anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi, thì ra là do Lục Diễm Chi cho phép.
“Cậu chủ Hạ, tôi cũng vừa nhận được tin tức thôi, tôi đã phái người đi điều tra rồi, toa thuốc của Chúc Yên là do cô Tô gửi hôm qua, có tin nhắn làm chứng cứ.”
“Đi mua mấy đơn thuốc của Tô Nhược Hân kê về sắc thử chứng minh không có độc cho Chúc Cương xem, tôi tin Tô Nhược Hân không phải là lang băm.” Hạ Thiên Tường vẫn kiên trì với nhận định của bản thân.
Dù sao cũng không cần phải hỏi Tô Nhược Hân, anh lựa chọn tin tưởng cô.
Nhớ lại người phụ nữ gặp phải ở bãi biển ngày đó, lúc đó anh cũng không muốn cứu cô ta, nếu không vì sự nhờ vả Tô Nhược Hân, anh sẽ không cứu.
Không ngờ người phụ nữ kia lại mang đến phiền phức cho Tô Nhược Hân.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Phương Tấn đáp lời, nhưng anh ta cũng không cúp máy ngay.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ Hạ, lần này anh trai Chúc Cương và hàng xóm của Chúc Yên làm lớn chuyện đến tận bên trên, bọn họ gọi cho đường dây nóng, làm ầm ĩ lắm.”
“Chúc Yên uống thuốc lúc nào?”
“Sáng hôm nay.”
“Một buổi sáng vừa uống toa thuốc mới đã chết, sau đó lập tức làm ầm ĩ lên phía trên, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản là hàng xóm của Chúc Yên tham dự vào, chắc chắn là có người đang châm dầu vô lửa, lập tức đi điều tra.”
Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường đang muốn đi lên lầu thì chợt nghe một tiếng “bụp”, ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với Tô Nhược Hân.
Là tiếng điện thoại cho Tô Nhược Hân rơi xuống đất.
Cô đứng im ở đó, có lẽ là đã đứng được một lúc rồi.
Lúc này, anh không dám chắc Tô Nhược Hân đã nghe được bao nhiêu đoạn đối thoại của anh với Phương Tấn khi nãy.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, anh đã có thể chắc chắn.
“Chúc Yên chết rồi sao?” Dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi run rẩy của Tô Nhược Hân đã tiết lộ mọi chuyện.
“Phải, nếu em đã nghe thấy thì tôi cũng không giấu em nữa.”
“Không thể nào, toa thuốc của tôi không thể có vấn đề gì được, Hạ Thiên Tường, tôi muốn điều tra rõ chân tướng của chuyện này.” Từ sau khi quen biết Hạ Thiên Tường, dù những toa thuốc cô kê ra đều do viên ngọc chỉ dẫn, nhưng mỗi một toa thuốc đều rất đúng bệnh.
Điều đó chức minh toa thuốc cô lấy được thật sự có hiệu quả.
Hơn nữa trước khi gửi toa thuốc cho Chúc Yên, cô đã nghiêm túc kiểm tra mấy lần rồi mới gửi.
Vì toa thuốc chỉ cần sai một ly là sẽ đi một dặm, có thể mất mạng.
Cho nên, cô vẫn luôn rất cẩn thận.
“Tôi biết không phải là lỗi của em, chắc chắn là…”
“Tô Nhược Hân, cô đã bị bắt.” Có điều Hạ Thiên Tường còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng xoay người nhìn người vừa mới xông vào: “Anh có chìa khoá?”
Biệt thự trong núi này của anh, ngoài bảo vệ của nơi này thì chỉ có hai người có chìa khoá.
Anh.
Lục Diễm Chi.
Không phải anh thì chính là Lục Diễm Chi.
“Anh Hạ, đây không phải trọng điểm, nếu Tô Nhược Hân ở đây thì mời cô ta đi theo chúng tôi.” Người đó nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, tập trung hết sự chú ý vào cô.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Thiên Tường kéo nhẹ, để Tô Nhược Hân đứng sau lưng mình, dùng thân thể cao to của anh để bảo vệ cô.
“Anh Hạ, anh có thể bảo vệ cô ta, nhưng Tập đoàn Hạ Thị sẽ phải trả giá vì chuyện này, nếu anh không giao Tô Nhược Hân ra, ngày mai thị trường chứng khoán mở Hạ Thị sẽ bị rớt giá.”
“Bọn họ đã làm ầm ĩ đến tận Hạ Thị rồi ư?” Không cần hỏi Phương Tấn, chỉ nhìn nét mặt của người này, Hạ Thiên Tường cũng đoán được rằng đi cũng là lý do Lục Diễm Chi đưa chìa khoá.
“Phải, cho nên anh cũng đừng trách người đưa chìa khoá cho tôi, bà ấy không thể lấy tương lai của Tập đoàn Hạ Thị ra đánh cược, tin rằng cậu Hạ cũng sẽ không đánh cược sự nghiệp của mình đâu nhỉ.”
Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày, không cãi lại lời của người này.
Đột nhiên, anh dắt Tô Nhược Hân bước từng bước về phía người kia.
Bàn tay anh to lớn khô ráo, anh nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt người kia.
“Hạ Thiên Tường, tôi sẽ tự chứng minh bản thân trong sạch.” Nói xong, Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, muốn đi theo người kia.
Gần đây dường như cô rất có duyên với cục cảnh sát, cứ phải đến đó suốt.
Đi vào một lần cũng được, đợi cô điều tra ra sự thật, cô sẽ lại ra ngoài.
Lần này, cô không muốn liên luỵ đến Hạ Thiên Tường và Tập đoàn Hạ Thị, chuyện của cô tự cô gánh vác.
Cô không làm thì không có gì phải sợ cả.
Nói xong, Tô Nhược Hân bèn đưa tay về phía người kia.
Lúc nghe được tin Chúc Yên đã chết, cô đã cố hết sức ép bản thân phải bình tĩnh.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Còng tay lạnh như băng lập tức đưa tới trước mặt cô.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên trách ai.
Trách bản thân tốt bụng đi cứu người mẹ sắp chết của một đứa bé sao?
Không.
Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn cứu Chúc Yên.
Nhưng nghĩ đến Chúc Hứa, cô lại thấy đau lòng, Chúc Yên chết, chắc chắn Chúc Hứa là người đau lòng nhất.
Lúc này, chắc chắn đứa bé hơn bốn tuổi kia đang khóc lóc thảm thiết.
Còng tay rất lạnh.
Còng tay đặt lên cổ tay cô.
“Hạ Thiên Tường, giúp tôi chăm sóc Chúc Hứa.” Lúc còng tay sắp khoá lại, Tô Nhược Hân nhanh chóng dặn dò, sau đó sải bước rời đi với người này.
Nhưng lúc cô còn chưa cất bước thì chợt cảm nhận được một làn gió.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã đánh một phát lên đầu người đàn ông trước mặt, còng tay vẫn chưa kịp khoá lại “keng” một tiếng rơi xuống.
Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã kéo cô bỏ chạy.
“Hạ Thiên Tường, đi đâu thế?”
“Đi chứng minh cái chết của Chúc Yên không liên quan đến em.”
Tô Nhược Hân muốn giãy tay ra, nhưng người đàn ông lại nắm chặt tay cô kéo chạy về phía trước, khiến cô không thể làm gì được.
Chẳng mấy chốc đã rời khỏi biệt thự.
Bugatti thấp thoáng trong rừng núi với bầu không khí mát mẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân vào trong xe.
Nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Mà xe cảnh sát đang đỗ ở một bên cổng lớn.
Có người chạy đến: “Dừng xe.”
Hạ Thiên Tường như không nhìn thấy, anh đánh tay lái, sau đó, xe chạy ra ngoài như tên rời cung.
Xe vừa chạy lên đường núi, xe cảnh sát phía sau cũng nổ máy.
Sau đó “ò é ò é” nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng còi xe như đánh vào lòng Tô Nhược Hân, khiến cô thấy hoảng hốt.
Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, tôi muốn xuống xe.”
Người đàn ông không nói gì, vẫn tiếp tục lái xe.
“Hạ Thiên Tường, tôi suy nghĩ kỹ rồi, dù anh có lại xe nhanh hơn nữa, chỉ cần bọn họ gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũng sẽ có người nhanh chóng chặn xe anh lại, như thế, dù anh có vòng qua tất cả xe cảnh sát đưa tôi đến điểm đích, thì lúc tôi xuống xe, hoàn toàn không kịp điều tra chân tướng đã bị đồng nghiệp của bọn họ đợi ở đó từ trước bắt đi rồi.” Tô Nhược Hân rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh nói ra từng chữ.
Dù sao cuối cùng vẫn là kết quả như thế, vẫn không có đủ thời gian điều tra rõ sự thật, thế còn không bằng cô đi theo cảnh sát, nói không chừng cảnh sát còn cho cô cơ hội đi gặp xác Chúc Yên.