Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 102: 102: Kìm Lòng Không Đậu Mà Thôi




Nhưng Tô Nhược Hân còn chưa “niệm kinh” xong, Hạ Thiên Tường đã ngắt lời: “Không cần.”

“Chậc, sao anh không hiểu lòng tốt của người khác thế, tôi lo lắng như vậy không phải vì tốt cho anh sao, anh cứ năm này qua tháng nọ già đi như thế, đợi đến khi anh muốn tìm một nửa của đời mình thì đều là hàng tồn kho thôi, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ thấy không cam lòng.”

“Không cần em lo.” Hạ Thiên Tường để tiểu long bao vào trong nồi hấp, bắt đầu hấp.

“Wow, thật sự có tiểu long bao à, Hạ Thiên Tường, anh đã để đông trước trong tủ lạnh rồi đúng không?”

“Ừm.” Vì cô thích nên anh đã chuẩn bị từ trước, không ngờ hôm nay thật sự cần dùng đến.

“Được rồi, nể tình có tiểu long bao, tôi sẽ không chấp nhặt với anh, không nổi giận với anh nữa, nhưng anh vẫn phải nói rõ rốt cuộc hôm nay anh nổi điên cái gì vậy.” Tô Nhược Hân chép miệng, vừa thấy tiểu long bao, cô lại thấy đói hơn.

Thật sự từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì cả.

Đi vào cà phê Lục Đảo rõ ràng đã muốn ăn bít tết rồi, kết quả Hạ Thiên Tường vừa đến đã kéo cô đến một nơi vắng vẻ thế này.

“Sau này không được giới thiệu bạn gái cho tôi nữa.” Hạ Thiên Tường đành nhấn mạnh một lần nữa, nếu không Tô Nhược Hân không định bỏ qua cho anh.

“Ặc, vì tôi giới thiệu Mỹ Lan cho anh nên anh tức giận à?” Hạ Thiên Tường trả lời liên tục hai lần giống nhau, Tô Nhược Hân mới hiểu ra người đàn ông này không thích cô giới thiệu Dương Mỹ Lan cho anh.

“Những người phụ nữ khác cũng không được.” Cho dù là người phụ nữ nào, anh cũng không chấp nhận, đặc biệt là Tô Nhược Hân giới thiệu, anh càng không chấp nhận.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nhược Hân dốc hết sức mình giới thiệu phụ nữ cho anh, anh đã cảm thấy khó chịu.

Tô Nhược Hân không thích anh đến mức nào mới có thể giới thiệu phụ nữ cho anh chứ.

Hạ Thiên Tường nói xong câu này, Tô Nhược Hân cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trong phòng bếp như lập tức giảm đi mấy độ, cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Cảm giác đó khiến cô rùng mình: “Được rồi, anh lớn hơn tôi, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào việc lớn cả đời của anh nữa, nhưng là bạn bè, Hạ Thiên Tường, nếu anh có bạn gái, anh nhất định phải nói với tôi đầu tiên, nếu không là tôi giận anh đấy.”

Nghe thấy Tô Nhược Hân đảm bảo không lo lắng đến đại sự cả đời của anh nữa, sắc mặt Hạ Thiên Tường vừa mới trở nên dễ nhìn hơn ngay lập tức đen lại: “Tôi có chấp niệm về lần đầu tiên, em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi hôn, cho nên sau này muốn tôi hôn một người phụ nữ khác thì hơi khó.”

Ý là, bảo anh có bạn gái khác là rất khó.

Không, là không thể nào.

“Hạ Thiên Tường, anh có ý gì? Anh cưỡng hôn tôi còn muốn tôi chịu trách nhiệm à?”

“Không phải cưỡng hôn.” Đó là một nụ hôn đến rất tự nhiên, sao mà khó nghe như Tô Nhược Hân nói được.

Chỉ là kiềm lòng không đậu, chứ đâu phải cưỡng hôn.

“Sao lại không phải cưỡng hôn, Hạ Thiên Tường, anh nên thay đổi cái tính không vui là hôn đó đi.’

“Không thay đổi.” Chỉ là câu này Hạ Thiên Tường chỉ nói thầm chứ không nói thành lời.

Anh lên mạng tìm kiếm rồi, ai cũng nói rằng phụ nữ nói không là có.

Cho nên anh mới hôn cô.

Nói chuyện một hồi, tiểu long bao đã hấp xong.

Mười lăm phút trôi qua, Hạ Thiên Tường mở nắp nồi ra, Tô Nhược Hân hít một hơi, hai mắt đều sáng lên.

Hạ Thiên Tường lắc đầu bất đắc dĩ, bưng lồng hấp đi đến phòng ăn: “Nào, em ăn trước đi.”

“Tôi có thể ăn trước à?”

“Ừm.” Nơi này không có người ngoài, chỉ có anh và cô, cô muốn làm sao thì làm; “Ăn đi.”

Tiểu long bao nóng hầm hập được đặt trên bàn ăn, Tô Nhược Hân bị nó hấp dẫn.

Cô bưng nước chấm Hạ Thiên Tường pha lên bắt đâu ăn.

Dù hương vì không giống cái cô ăn được ở nhà họ Hạ lúc trước, nhưng cũng không thua kém là bao, rất ngon.

Sau đó, đồ ăn mà anh đã hứa với cô trước đó cũng lần lượt được bưng lên.

Dù sao cũng chỉ là hâm nóng mà thôi, công việc không có độ khó như thế, Hạ Thiên Tường không cần học cũng biết.

Tô Nhược Hân ăn ngon lành: “Hạ Thiên Tường, dù anh chỉ hâm nóng lên thôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.”

Cuối cùng Hạ Thiên Tường đặt cháo đã hâm nóng xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, tay cầm đũa bắt đầu ăn.

Khác với cách ăn không có hình tượng của Tô Nhược Hân, anh luôn luôn ăn rất tao nhã, động tác không nhanh không chậm.

Tô Nhược Hân nhìn thấy cách ăn của anh thì không nhịn được châm chọc: “Hạ Thiên Tường, mỗi lần tôi thấy anh ăn cái gì đều giống như không ngon chút nào, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm nên mới ăn vậy, nhưng tôi thấy rõ ràng rất ngon mà.”

Tay cầm đũa của Hạ Thiên Tường hơi khựng lại khoảng hai giây, sau đó mới cho tiểu long bao vào miệng, ung dung đáp: “Tôi thật sự không nếm được cảm giác ngon.”

“Ăn cái gì cũng như nhau ư?” Tô Nhược Hân không tin.

“Phải.”

“Từ trước đến giờ đều là như thế à?”

“Từ rất lâu rồi.”

Tô Nhược Hân nghe ra sơ hở của câu này: “Rất lâu là bao lâu?”

Hạ Thiên Tường buông đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Khoảng hai mươi mấy năm.”

“Ặc, anh sắp qua ba mươi tuổi, chứng tỏ từ lúc mấy tuổi anh đã bị như thế rồi?” Tô Nhược Hân tỏ vẻ khó tin.

“Phải.”

“Anh là bị mất vị giác hay là ăn gì đều thật sự không thấy ngon?”

“Cái thứ nhất.”

Hạ Thiên Tường nói ba chữ khiến cổ họng Tô Nhược Hân như nghẹn lại, trước giờ cô chỉ nghĩ anh ăn gì cũng không có vẻ ngon là vì anh đã ăn nhiều sơn hào mỹ vị, cho nên mới không cảm thấy ngon nữa.

Đến lúc này cô mới biết, thì ra là nụ vị giác của anh bị mất cảm giác.

“Hạ Thiên Tường, là ai gây ra thế?”

Hạ Thiên Tường lắc đầu.

Tô Nhược Hân nhớ tới lúc Hạ Thiên Tường “hôn mê bất tỉnh”, người nhà họ Hạ đều chỉ trích Lục Diễm Chi, sinh ra trong một gia đình lớn như thế, có lẽ bắt đầu từ khi sinh ra, anh đã được định sẵn sẽ trở thành một cái gai trong mắt vài người của gia tộc rồi.

Nói tới chuyện này, cô nhớ đến tai nạn giao thông của anh: “Chuyện tai nạn giao thông, anh tìm thấy hung thủ chưa?”

Hạ Thiên Tường lắc đầu: “Vẫn đang điều tra.”

Câu này rõ ràng là đang nói với cô thật sự có người muốn giết chết anh.

Cũng may anh may mắn gặp cô, nếu không, trận tai nạn giao thông đó đã thật sự giết chết anh rồi.

Nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày đó, Tô Nhược Hân lại thấy mất tự nhiên.

Hai người im lặng ăn xong bữa trưa không phải bữa trưa, bữa tối không phải bữa tối, Tô Nhược Hân nhìn giờ, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, đã gần đến xế chiều rồi.

“Hạ Thiên Tường, bao giờ thì về đây?” Cô muốn về trường.

Nếu không, hai người cô nam quả nữ ở nơi yên tĩnh thế này, cô hơi mất tự nhiên.

“Thứ bảy em không có tiết tự học buổi tối, ở lại đây đi, mỗi người ở một tầng, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.”

“Cho tôi mượn ngọc nhé?” Tô Nhược Hân lại chú ý đến ngọc của Hạ Thiên Tường.

Lúc này Hạ Thiên Tường thật sự muốn đập vỡ viên ngọc, sao anh cảm thấy Tô Nhược Hân còn quan tâm đến ngọc của anh hơn cả anh nữa.

“Được.” Có điều dù trong lòng nghĩ thế, nhưng lúc nói ra lại khác, chỉ cần là cô thích, anh đều muốn tặng hết cho cô…