Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 101: 101: Phạt Em Hôn Tôi




“Ừm.”

“Hạ Thiên Tường, không ngờ anh còn có tâm hồn thiếu nữ thế đấy.” Phong cách hường phấn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin đây là biệt thự của Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường nhìn đôi mắt long lanh của cô gái, day trán, suýt nói ra mấy ngày gần đây căn biệt thự này mới được đổi phong cách.

Trước kia nó không trông như thế này.

Nhưng anh còn chưa nói gì, Tô Nhược Hân đã chạy vào phòng bếp, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng, sau đó lại xoay người: “Hạ Thiên Tường, tôi sắp chết đói rồi.”

Hạ Thiên Tường lại day trán một lần nữa, nhẹ nhàng xắn tay áo, chỉ về phía sofa phòng khách: “Em đến đó ngồi đi, một giờ sau sẽ có cơm ăn.”

“Anh chắc chứ?” Tô Nhược Hân nhìn phòng bếp trống trơn, không tin tưởng chút nào.

“Chắc chắn.”

“Vậy nếu một giờ sau vẫn không có gì ăn thì phải làm sao?” Tô Nhược Hân càng nghĩ đến những món Hạ Thiên Tường đã hứa lúc trước càng thấy đói, đói quá, cô sắp đói chết rồi.

“Phạt em hôn tôi.”

“Được.”

Nhưng sau khi nói xong chữ “được”, Tô Nhược Hân chợt hiểu ra Hạ Thiên Tường đang chơi chữ; “Mơ đi, nếu anh còn dám hôn tôi, sau này tôi sẽ không quản anh nữa.”

Hạ Thiên Tường im lặng gật đầu, dù sao cũng đã hôn rồi, lần nào cô cũng có thái độ như thế, nhưng anh không để tâm.

Cô gái đi tới trước sofa, lười biếng nằm lên trên, xụi lơ trên ghế như không có xương, nói với anh: “Đưa đây.”

Hạ Thiên Tường thấy cô thò tay tới, vào lúc cô xuống xe chạy xe ngã xe, cơn tức giận lúc trước đã biến mất sạch từ lâu.

Lúc đó anh sợ cô làm xe rơi xuống núi, lo lắng đến mức suýt mất hồn mất vía.

Anh chợt phát hiện, anh thật sự chịu thua cô rồi.

Hạ Thiên Tường tháo ngọc trên cổ xuống đưa cho cô: “Này.”

Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy, đặt nó lên vết bớt.

Hạ Thiên Tường đã nhìn quen mắt, anh xoay người đi vào phòng bếp.

Tủ lạnh mở ra.

Anh xắn ống tay áo sơ mi trắng, sau đó đeo tạp dề, chẳng mấy chốc đã từ một Tổng Giám đốc bá đạo biến thành người đàn ông của gia đình.

Lúc lấy bán thành phẩm ra, anh nhìn thoáng qua cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần trên sofa.

Sau đó bắt đầu chế biến đồ ăn mà anh đã hứa với cô.

Biết cô thích ăn những món này, cho nên trong tủ lạnh ở tất cả chỗ ở của anh đều sẽ có nguyên liệu ướp lạnh hoặc đông đá.

Hơn nữa cứ ba ngày là sẽ đổi một lần.

Viên ngọc đặt lên vết bớt, Tô Nhược Hân nhanh chóng tìm ra vị thuốc thiếu trong đơn thuốc của Chúc Yên, sau đó sắp xếp lại gửi cho cô ta.

Nếu đã hứa, trước giờ cô chưa từng nuốt lời.

Làm xong chuyện này, cô mới mở khung tin nhắn với Dương Mỹ Lan lên.

Thật ra sau khi bị Hạ Thiên Tường ném vào xe, cô có liên lạc với Dương Mỹ Lan.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mai mối đã hứa hẹn trước trở thành cô bị Hạ Thiên Tường đưa đi, Tô Nhược Hân luôn cảm thấy áy náy, có lỗi với Dương Mỹ Lan.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, sau đó vẫn gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.

Bên kia gần như lập tức nghe máy: “Tô Nhược Hân, cậu ổn chứ?”

“Vẫn ổn, sao lại hỏi tớ như thế?”

“Thật sự không sao chứ?” Bên kia, Dương Mỹ Lan hỏi lại một lần nữa.

“Ặc, cậu hy vọng tớ có chuyện gì à? Hy vọng Hạ Thiên Tường làm gì tớ hả?” Tô Nhược Hân không vui nói.

“Vậy… Vậy cậu Hạ có hung dữ với cậu không?” Dương Mỹ Lan dè dặt hỏi.

Câu hỏi này khiến Tô Nhược Hân chần chừ.

Nhớ kỹ lại, khi nãy trên đường đi Hạ Thiên Tường không để ý đến cô cũng là hung dữ với cô nhỉ, cô thật sự thấy không quen lắm.

“Có thì sao, tớ cũng không sợ anh ta, hừ.” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn về phía phòng bếp, anh nổi giận với cô thì nổi giận, nhưng lúc này vẫn nấu ăn cho cô, tính ra thì anh luôn đối xử rất tốt với cô.

“Tô Nhược Hân, bây giờ cậu còn muốn giới thiệu Hạ Thiên Tường cho tớ không?”

“Đương nhiên, cũng hông biết hôm nay Hạ Thiên Tường bị trúng gió gì, vừa gặp tớ đã nổi điên, đợi anh ta bình thường lại, tớ sẽ giúp cậu hẹn anh ta cùng ăn cơm.” Tô Nhược Hân vỗ ngực, dù sao thì cô vẫn muốn làm mai Hạ Thiên Tường với Dương Mỹ Lan.

“Không… Không cần đâu.”

“Dương Mỹ Lan, cậu không tin tớ có thể hẹn anh ta giúp cậu à? Hôm nay chỉ là bất ngờ thôi, tớ cũng không biết anh ta bị làm sao?”

“Không phải, là tớ chợt phát hiện anh ta không phải gu của tớ nữa.”

“Cái gì? Mỹ Lan, cậu mau thẳng thắn cho tớ biết, chẳng lẽ sau khi tớ đi cậu đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi?” Tô Nhược Hân nhảy xuống sofa, tò mò hỏi.

Chắc chắn là như thế, nếu không sao Dương Mỹ Lan có thể chỉ trong nháy mắt đã không thích Hạ Thiên Tường nữa được.

Nếu không thích Hạ Thiên Tường, buổi sáng cũng sẽ không vì gặp anh mà mua tận bốn bộ quần áo.

Không có khả năng đó.

“Không cho cậu biết.”

Nghe thấy lời nói thần bí của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân càng tò mò hơn: “Mau cho tớ biết người đàn ông kia là ai mà còn thu hút cậu hơn cả cậu chủ Hạ thế?”

“Tớ có việc bận, không rảnh để ý đến cậu, bái bai.”

Cô ta nói xong thì lập tức cúp máy.

Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ đều trở nên giống như không theo kế hoạch.

Làm xong chuyện muốn làm, Tô Nhược Hân ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, có một cảm giác như đang mơ, không ngờ Hạ Thiên Tường lại vào bếp vì cô.

Nhớ tới lần trước anh nướng cháy xiên đậu hũ khô, Tô Nhược Hân hơi không yên tâm mở cửa phòng bếp.

Cánh cửa hơi hé mở, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xắn cao tay áo, để lộ cánh tay màu đồng, cảm giác cường tráng khoẻ mạnh, rất gợi cảm.

Nhưng nhìn bóng lưng bận rộng nhưng vẫn rất chỉnh tề của anh, cô không thể nào tin được anh thật sự chính là Hạ Thiên Tường.

“Hạ Thiên Tường?”

“Có chuyện gì thì cứ làm đi, không cần đi vào giúp đỡ.” Người đàn ông không quay đầu lại cất tiếng.

Bây giờ trong biệt thự chỉ có anh và Tô Nhược Hân, anh chợt có một cảm giác đây chính là nhà của anh và cô.

Nhà của hai người, chỉ nghe thôi đã thấy rất ấm áp.

“Hạ Thiên Tường, anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này, lúc lái xe tại sao lại nổi giận không quan tâm đến tôi không?” Tô Nhược Hân lười nhác đứng dựa vào cửa, không muốn giúp anh, có đói cũng không muốn giúp.

Dù đã nguôi giận, nhưng cô thù dai, rất thù dai.

Cô không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới, Hạ Thiên Tường lại sa sầm mặt: “Thích ăn đòn không?”

“Anh mới thích ăn đòn.”

“Vậy thì im miệng.” Nếu cô còn dám giới thiệu phụ nữ cho anh, anh sẽ đánh cô để cho cô nhớ đời.

“Hạ Thiên Tường, anh nói chuyện kiểu gì đấy?” Tô Nhược Hân chạy vào trong, rất muốn véo Hạ Thiên Tường.

Nhưng lúc tay còn cách mặt anh khoảng hai centimet thì chợt dừng lại.

Nể tình cuối cùng anh vẫn tỉnh táo không tiếp tục nổi điên với cô, cô không so đo với anh nữa.

“Sau này không được giới thiệu phụ nữ cho tôi nữa.”

“Xì, giới thiệu phụ nữ cái gì, nghe cứ như môi giới mại dâm vậy, tôi là giới thiệu bạn gái cho anh, xem đi, anh cũng không còn nhỏ nữa, nếu còn không kết hôn cũng đã qua ba mươi rồi, nếu còn kéo dài Chủ tịch Lục không sốt ruột tôi cũng sốt ruột thay anh, dù gì hai chúng ta cũng từng là châu chấu ở chung một thuyền, tôi không lo lắng cho anh thì lo lắng…”