Nếu cô bỏ mạng nơi này thật thì Hàn Vân Phong biết phải làm sao????
Mẹ cô cùng em cô sẽ như thế nào ????
Cô lùi lại đứng tựa sát vào vách đá, cái lạnh của băng tuyết giúp cô tỉnh táo hơn vài phần.
Đột nhiên Hứa Hân Hoan nhìn thấy có điểm lạ thường, hai bên vách đá giường như đối xứng với nhau, đây không thể nào là trùng hợp được.
Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, rất có thể đây là cửa hang.
Theo như tổ tiên truyền lại, công tắc mở cửa nằm ở phía bên phải của cánh cửa.
Hứa Hân Hoan nhanh chóng tới đó và đã tìm ra được ổ khóa..
đây là trò chơi mà bố cô hồi nhỏ thường chơi với cô , chơi cho tới khi cô phát chán vẫn bắt cô chơi.
Thì ra là có mục đích này đây, bây giờ cô thầm cảm tạ bố cô ngày ấy đã khổ công cho cô như vậy.
Hứa Hân Hoan lấy đèn pin ra, bắt đầu tìm câu đối.
Nhìn thấy câu đối trên phiến đá cách đó không xa, cô bắt đầu nhập mật mã.
Nhưng đám sói tuyết đó đã tới nơi, bọn chúng gầm gừ tiến về phía cô .
Một con đang chuẩn bị tư thế mà lao tới chỗ của cô..
Ngay lúc này cửa được mở ra, nhưng không phải là ở bức tường đá mà là ngay dưới chân cô.
Cô bất ngờ bị rơi xuống Cấm Địa , may ở dưới không có cái gì cả, chỉ là một đống cát mà thôi.
Con sói đó cũng bị mắc kẹt ở trên, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xung quanh tối đen như mực, cô dùng đèn pin tìm tới chỗ đốt nến, chợt nhận ra rằng trước mắt mới là cửa mở thật sự.
Cửa làm bằng đá nguyên khối được khảm rất nhiều loại ngọc chai , đá quý.
Sau một hồi mò mẫm ruốt cuộc cô cũng tìm được cách vào.
Cảnh cửa được mở ra, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi cô, đây là mùi của mê hồn hương.
Hứa Hân Hoan nhanh chóng lấy một viên thuốc giải cho vào miệng.
Cô thầm cảm thán tổ tiên mình quá lợi hại, phòng bị quá kĩ càng nên cho tới tận bây giờ nơi này vẫn y nguyên .
Cô soi đèn pin nhìn xung quanh, nhìn thấy bên phía tay phải có một bộ sương người khiến cô rùng mình một cái.
Bộ xương này mặc quần áo thời xưa, trên người cũng không có vết thương nào khác, cô đoán chắc rằng đây là do hít phải quá nhiều mê hồn hương nên mới thiệt mạng.
Cô thầm cảm thán cho số phận xấu số của vị tiền bối này.
cô tiến tới chắp tay lạy bộ xương khô đó một cái rồi rời đi.
tìm thấy đèn cầy, cô tiến tới thắp một cây.
Điều làm cô ngạc nhiên đó là từ cây đèn đó ánh sáng được truyền tới những cây đèn khác làm cả Cấm Địa sáng như ban ngày.
Bây giờ cô mới nhìn kĩ độ xa hoa của nó.
Đây quả thật là một cung điện sâu dưới lòng đất, xung quanh được rát vàng và khảm đá quý.
Dưới chân cô chính là bậc thang đi lên đại sảnh phía trên.
Hứa Hân Hoan cẩn thận đi từng bước, cô không biết tổ tiên của mình còn có phòng bị gì với kẻ địch nữa hay không.
Mới đi đến bậc thang thứ năm thì cô đã gặp tên bắn từ những bức tượng đầu rồng xung quanh.
Khó khăn lắm cô mới vượt qua được cửa ải này, nhưng mà chân cô cũng đã bị thương.
Miệng vết thương chuyển thành màu đen, chứng tỏ tên này có độc, còn là loại độc cực mạnh.
Lần này cô thật sự không biết độc tố là gì, cô phải chết ở đây thật sao???
Cô nhớ đến khuôn mặt đẹp trai, nụ cười ấm áp, bờ vai vững chắc của Hàn Vân Phong.
Bây giờ thực sự cô rất nhớ anh ấy, nhớ vô cùng.
Hứa Hân Hoan nhìn chiếc lắc tay mà Hàn Vân Phong đã tặng, cô đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ anh ấy nhưng chẳng lẽ bây giờ lại phải mất mạng nơi nảy sao?????
Mất mạng tại chính Cấm Địa của Hồ Gia sao.
Không thể! Không thể nào là như vậy được.
Hứa Hân Hoan lặc từng bước tiến đến giữa đại sảnh, nơi đây chỉ bày duy nhất một tấm bia đá với những mảnh ghép rời rạc.
Cô quỳ xuống trước tấm bia lên tiếng.
''Con là Hồ Tuyế Liên, là hậu duệ của Hồ Gia.
Hôm nay tới cấm địa này là mốn lấy một ít đồ mà tổ tiên để lại, mong tổ tiên chứng dám soi đường chỉ lối cho hậu bối .''
Rồi cô chợt nhận ra có điều gì đó kì lạ ở tấm bia đá, những mảnh ghép này hình như là từ Bỉ Ngạn Hồ Điệp thì phải.
Hứa Hân Hoan nhanh chóng ghép chúng lại với nhau tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Từ phía trước bức bia đá bỗng nhô lên một lo thuốc, Hứa Hân Hoan nghĩ chắc đây là thuốc giải nên cô liền lấy một viên uống vào.
Quả nhiên là có hiệu quả, chỗ miệng vết thương đã ngừng chảy máu cũng không bị thâm đen nữa.
có lẽ là độc tính đã được giải trừ.
Từ sau bia đá cũng có một lối đi xuống.
Hứa Hân Hoan theo con đường đó đi xuống được trung tâm của Cấm Địa.
gian đầu tiên bày vô số là vàng bạc châu báu , gian thứ hai bày rất nhiều cổ vật vó giá trị liên thành, còn gian thứ ba chính là chính là những cuốn sách quý về đông y cũng như những dược liệu quý hiếm.
Vì Cấm Địa được nằm ngay dưới núi tuyết nên nhiệt độ ở đây rất lạnh. Những loại thảo mộc này có để cả ngàn năm nữa cũng không nguy hại gì.
ba gian phòng này quây lại với nhau thành một hình tròn.
Hứa Hân Hoan tiến tới ngăn lấy thảo mộc, qua một hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm được loại thảo mộc mà mình cần.
Mấy khi mới tới được chỗ này.
Cô không vội xuống núi,mà lấy một vài cuốn sách y học ra nghiên cứu.
Quả thật là sách hiếm, trong đó có ghi rất nhiều phương pháp chữa trị bằng đông y rất độc đáo, cũng như đạt hiệu quả rất cao.
Hứa Hân Hoan tìm lấy một cuốn cần thiết mang về nghiên cứu thêm. Số còn lại để bậc hậu bối thừa hưởng.
Cô lại thấy ở đây có rất nhiều nhân sâm , tuổi thọ của chúng cũng đã trên ngàn năm, dùng tiền không thể nào đong đếm được.
Mà ở đây có hẳn một giương to, Hứa Hân Hoan bèn lấy đại mấy cây về làm quà.
Mỗi gian cô lấy một ít, riêng về cổ vật cô chỉ chọn một cặp nhẫn Long Phượng mà thôi. Cô muốn đem về làm quà cho Hàn Vân Phong.
Xong xuôi mọi chuyện, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm lối ra.
Nhưng lối ra ở đâu mới được chứ????
Quay lại con đường cũ là điều không thể nào.
Treo lên khỏi miệng hang đã khó, mà còn phải đối phó với sói tuyết nữa .
Rồi những cửa ải trước đó nữa chứ ???
Thật không khả thi chút nào.
Đang đi tới đi lui, Hứa Hân Hoan chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ.