Khoảng sân nhỏ được chăm chút gọn gàng ngăn nắp, cây dương hòe lâu năm phủ một tâng sáng mờ ảo trong bóng đêm.
Lâm Khinh Khinh đứng trước cửa phòng Lâm Dực do dự một lúc, sau đó dứt khoát dìu Tạ Mẫn Thận vào phòng cô ấy.
Đôi lúc ông nội Lâm sẽ gõ cửa rồi đi vào phòng Lâm Dực nhưng ông ây chưa bao giờ vào phòng Lâm Khinh khinh.
“Anh nằm xuống trước đi, tôi đi tìm bác sĩ đến đây.”
Tạ Mẫn Thận nắm chặt cổ tay Lâm Khinh Khinh: “Không được đi.”
Nếu đi sẽ bị phát hiện.
Vốn dĩ anh ấy cũng là một quân y “Nhà cô có hộp sơ cứu không?”
“Có, anh đợi tôi một chút.”
Trước đây cô ấy có ý mua vì ông nội Lâm.
Rất nhanh, Lâm Khinh Khinh đã đưa hộp sơ cứu đến: “Tôi phải làm thé nào?”
““Nhúng. miếng bông vào cồn, đốt lên rôi đặt ở đây.”
Lâm Khinh Khinh làm theo.
Anh ấy nói tiếp: “Cô ra ngoài đi.”
Lâm Khinh Khinh: “Không được.”
“Tôi từng là quân y, có thể tự làm được, cô nhanh ra ngoài đi.”
Tạ Mẫn Thận đuổi Lâm Khinh Khinh ra khỏi phòng.
Anh ấy đeo găng tay vào, tự dùng dao lây viên đạn ra.
Khóe miệng anh ấy run lên vì đau, trên trán lắm tắm những giọt mô hôi, vết máu lưu lại trên giường Lâm Khinh Khinh.
Nửa tiếng sau, Lâm Khinh Khinh gõ cửa, khẽ hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Tạ Mẫn Thận yếu ớt “ừm” một tiếng.
Lâm Khinh Khinh bưng bát cháo mà cô ấy đã nấu vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn như khi cô ấy ra ngoài, chỉ có thêm vết máu trên giường. Lâm Khinh Khinh không thể nhìn nồi, cô ấy hỏi: “Bây giờ anh có thể ăn chút đỗ ăn không?”
Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Không cần, cảm ơn. Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
“Không cân cảm ơn, anh cũng từng cứu tôi.” Lâm Khinh Khinh đặt cháo trên bàn, cô ấy ôm một chiếc chăn bông trong tủ áo quần ra rồi đắp lên người Tạ Mẫn Thận.
Mùi thơm của Lâm Khinh Khinh không ngừng tràn vào khoang mũi anh ây: “Anh ngủ ‘ trước đi, tôi đến phòng em trai ngủ.
“Chồng, chồng.”
Ngày nào Tạ Mẫn Hành cũng bị từ này đánh thức.
“Sao thế?”
Tối qua anh dự tiệc uống rượu, lúc trở về đã cảm thấy đau đầu, cuối cùng không ăn tôi mà lên lầu đi ngủ.
“Anh nhanh dậy ăn cháo đi.”
Vận Thư dậy sớm, bảo người làm nâu một ít cháo để làm dịu sự khó chịu của Tạ Mẫn Hành.
“Được.”