Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cùng lắc đầu: “Không vui.”
Sau khi bà Tạ hiểu rõ những dụng ý của hai đứa con, bà ây không nồi giận cũng không ủng hộ. Bà ây giúp bọn họ đuôi khéo bác sĩ đi, chỉ đề lại vài hộp thuốc tây.
“Không có lần sau.” Lúc bà Tạ sắp đi còn nói với hai người con một câu.
Vân Thư giơ bàn tay ra thề: “Chỉ có một lần.”
Buổi chiều, ông Tạ đi máy bay đến nước Nam, đến khi hạ cánh, bầu trời ở bên đó mới tờ mờ sáng.
Nước Nam là một cường quốc kinh té có vị trí lãnh đạo trên trường quỗc tế, sân bay của bọn họ vô cùng rộng lớn.
Hôm nay có đủ hai mươi chiệc xe sang dừng ở: cổng sân bay đề đón ông Tạ trở vê.
Hơn nữa, Hoàng gia của nước Nam đã cử các đại thân đến nghênh đón.
Ông Ta không quá xa lạ cũng không quả thân thiết với bọn họ, vợ ông ây là quý tộc ở nước Nam, ít nhiều gì ông ây cũng nên giữ mặt mũi cho họ nên đã lên xe của đại thần.
Phía sau đại thần là một thị vệ nhỏ, ánh mắt anh ta đang quan sát xung quanh. Chỉ có người nhà của ông Tạ biết lý do tại sao lân này ông ây lại trở vê, cho nên ông ấy đã âm thầm quan sát thị vệ đó.
Nhân lúc ông Ta và đại thần đang nói chuyện, thị vệ lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn và gửi đi. Ông Tạ nhìn thây vô cùng rõ ràng thông qua kính xe hơi.
Công chúa của nước Nam có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, là một người đẹp gợi cảm. Khi nhận được tin nhắn, cô ta bắt đầu gọi người giúp việc đến trang điểm, thay đô: “Liên lạc với Chu Yên, nói với cô, tạ người đàn ông của cô ta đã trở vệ.” Sự gợi cảm và mê hoặc được thê hiện một cách hoàn hảo trên người Nam Liêu — công chúa của nước Nam.
Lần này, ông Tạ mượn cớ bàn công việc đề xuất hiện ở nước Nam, quôc vương của nước Nam đã chuẩn bị tiệc rượu đề mời ông Tạ nhưng lại bị ông Tạ từ chối.
“Quốc vương không cần phải khách sáo như thê, vôn dĩ tôi về nước cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mỗi quý đêu phải đi kiểm tra số ‘sách của công ty một chút, không có vấn đề gì thì trở về ngay lập tức. Nếu như tổ chức bữa tiệc lớn như thế cho tôi, tôi sẽ cảm thầy vô cùng tự trách.”
Quốc vương là người thẳng thắn: “Vậy được, vậy hai chúng ta ngồi ung với nhau vài ly xem như là bày tỏ tâm lòng của tôi, thế nào?
“Cảm ơn quốc vương, Vậy tôi phải tuân lệnh rôi, ha ha.”
Chu Yên ở nước Bắc biết được ô ông.
Tạ tới nước Nam, cả đêm không ngủ: “Anh ấy đến nước Nam làm gì?
Chẳng lẽ là vì chuyện của Vẫn Thư”?
Không đúng, không tội gì phải làm lớn chuyện. Vậy thì vì sao?”
Cô ta đi loanh quanh ở biệt thự Hàn Lâm đến tận đêm khuya, cảm lấy điện thoại gọi xuyên quốc gia.
“Công chúa, bây giờ tôi gọi điện thoại có làm phiền đên cô không?”
“Cô đã làm phiền rồi, nói đi.” Công chúa nước Nam Nam Liêu uẻ oải nói.
Chu Yên: “Công chúa, anh Tạ đến nước Nam để làm gì?”
“Người đàn ông của mình đến làm gì, cô không biết tự hỏi sao? Hỏi tôi, tôi biết sao? Ngu ngốc.” ” Nam Liêu bát đắc dĩ mới phải hợp tác với một tiêu tam, sao có thê biệt Chu Yên ngu xuân như thế, làm hỏng màn kịch lớn mà cô ta đã chuẩn bị sẵn.