Lục Mặc Trầm nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia sáng, “ID chưa tìm được kia, cậu tiếp tục điều tra.”
“Được, chủ tịch Lục, bác sĩ Tần dặn ngài hôm nay đến bệnh viện một chuyến.”
Lục Mặc Trầm biết Tần Luật muốn làm cho anh một bản báo cáo phân tích tâm lý cặn kẽ, nghĩ cách làm một bản chứng minh tâm thần phân liệt, phòng ngừa đến lúc cuối cùng cần dùng đến, tránh được mức sử phạt từ bộ phận hình sự.
Nhưng anh sẽ không đi.
Cách ngày mở phiên tòa xét xử còn năm ngày.
…
Từ sau ngày Cố Trạm Vũ thăm dò cô, Vân Khanh cũng không ra khỏi cửa, an ổn sống trong cái vỏ biệt thự đó.
Bên ngoài, mọi người vẫn xôn xao bàn tàn, phỏng đoán về thân phận của cô gái bị ngược đãi suốt một năm trời từ sáu năm trước. Cách ngày mở phiên tòa xét xử càng ngày càng gần, lúc này, người bị hại sẽ lên tòa án tố cáo, sự thần bí cũng dần dần được tiết lộ, giới truyền thông gần như muốn lục tung tất cả những danh viện trong thành phố S, có quan hệ với nhà họ Lục từ nhỏ, bạn học nhìn thấy bạo lực, tất cả đều được lôi ra hết.
Sợ bóng sợ gió sợ phiền phức, cô càng không tiện ra mặt, cảnh sát cũng tăng cường thêm một lớp bảo mật cho cô.
Mấy ngày nay, Vân Thừa Thư lại đến biệt thự hai lần, đến nói chuyện với Vân Khanh.
Ngày thứ ba, bên phái giám định thân thiết của Tần Luật đã có kết quả, anh ta gửi tin nhắn thông báo cho Vân Khanh.
Vân Khanh chọn lúc Cố Trạm Vũ không có ở đó, cũng tránh người giúp việc và y tá, lặng lẽ gọi điện thoại cho Tần Luật, trong giọng nói lộ ra sự thấp thỏm lo lắng mấy ngày nay, “Kết quả thế nào rồi?”
Tần Luật không biết là giám định ai với ai, thành thật trả lời, “Là quan hệ cha và con gái.”
Vân Khanh dùng tay vỗ vào ngực, siết chặt tay lấy lại bình tĩnh, hô hấp dồn dập, nặng nề nhắm mắt, “Anh Tần, còn phải phiền anh một chuyện nữa, mong anh giúp em bí mật đưa bản giám định đến một tiểu khu, là nhà của bạn em, Tô Gia Ngọc, đưa cho con gái cô ấy, vậy là được rồi.”
Tần Luật nhíu mày, con ngươi tối sầm lại, Hạ Thủy Thủy nói cô ấy phải cứu Tô Gia Ngọc, có lẽ bản kết quả giám định này là cái then chốt.
Lúc đầu còn cho rằng cô nhất định sẽ ra ngoài một chuyến để đi lấy kết quả, như vậy có thể gặp cô, không ngờ cô không cần tự mình lấy, mà giao bản giám định cho con gái.
Lẽ nào cô đang cố hết sức tránh mặt anh ta, cũng là vì ít ngày nữa là đến ngày mở phiên tòa sao?
Tần Luật nghe Hạ Thủy Thủy nói, cô ấy đã khuyên, cha Vân cũng đã khuyên, nhưng cô vẫn đi vào chỗ cực đoan như vậy, trong lòng cương quyết.
Anh ta thậm trí rất nghi ngờ, có phải Cố Trạm Vũ đã trở trò quỷ gì không? Hiện tại cô không có chỗ dựa tinh thần, cứ thế lao vào lòng Cố Trạm Vũ, mà Cố Trạm Vũ lại để cho người bên Thiên Dạ giật dây cô hoặc là thôi miên cô.
Dựa và cú điện thoại này, Tần Luật nắm lấy cơ hội, than khổ than sở, cũng là lần khuyên bảo cuối cùng, “Sư muội, em thật sự muốn cố chấp làm theo ý mình sao? Ngày kia mở phiên tòa rồi, hiện tại em cắt đứt giao tiếp với tất cả mọi người, anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì, cậu ta chết hay là bị phạt tù, em thật sự có thể vui vẻ sao? Em có từng nghĩ đến chuyện về sau của em không?”
Vân Khanh nhoẻn miệng cười, sóng nước ở trong khóe mắt, “Về sau sao, em từng nghĩ đến rồi.”
Tần Luật thất vọng, lúc đó không nghĩ sâu về lời này của cô, lại nói, “Vậy em nghĩ đến hai đứa trẻ một chút, chúng mới có 5 tuổi, không cần biết làm cách nào mà chúng đến được thế giới này, nhưng đã đến rồi, hai đứa nhỏ không nên mang trên lưng nghiệp chướng của cha mình, hai bé con đáng yêu như vậy…”