Ba người nhìn nhau, trong lòng đều có suy tính, cho dù Vân Khanh thực sự đứng trước tòa án tố cáo, bọn họ cũng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, chứng cứ phạm tội của 6 năm trước không thể bác bỏ, nhưng vụ án công trường, bọn họ nắm chắc cơ hội xoay chuyển trong tay. Bước đi này của đám người Thiên Dạ, đúng là chó cùng rứt giậu, là chiêu cuối cùng rồi.
Hạ Thủy Thủy nghiến răng, “Tôi sẽ đi thăm dò Khanh Khanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Hiện tại suy nghĩ của cậu ấy đang hỗn loạn, đã bị mê hoặc rồi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”
Thẩm Thanh Diệp vôc vai cô, nặng nề thở dài.
…
Hai ngày sau, Vân Khanh ra viện, Cố Trạm Vũ đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc đi qua phòng làm việc của bác sĩ chủ trì, Cố Trạm Vũ bị bác sĩ gọi lại, vẻ mặt bác sĩ như đang giấu diếm điều gì đó, ghé vào tai Cố Trạm Vũ nói chuyện.
Nghe xong, toàn thân Cố Trạm Vũ run lên, ánh mắt lập tức thay đổi.
Vị bác sĩ thấp giọng nói, “Cũng may là dùng ít thuốc, vẫn an toàn… Anh là chồng cố ấy đúng không? Anh xem làm thế nào đi?”
Cố Trạm vũ không trả lời làm thế nào.
Ánh mắt anh ta như bị phủ một màn sương, rất phức tạp nhìn về phía bóng lưng gầy yếu của cô đang đi ra.
Nhìn rất lâu.
…
Mấy ngày nay Vân Khanh không rời Cố Trạm Vũ nửa bước.
Sau lần chịu phải kích thích này, tính ỷ lại của cô càng tăng lên.
Mà Cố Trạm Vũ mấy ngày nay rất ít nói, mang tâm sự nặng nề trong lòng, Vân Khanh đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không hỏi.
Cô cùng anh ta hằng ngày ra vào, anh ta đến công ty hay đi đâu, cô đều muốn đi theo.
Cố Trạm Vũ chỉ có thể dựa vào sự ỷ lại của cô mà khiến cho trái tim mình tê dại đi. Lời nói ở bệnh viện hôm đó, chắc chắn một đòn đánh rất mạnh, khiến anh ta tổn thương sâu sắc.
Nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối, cần một người chăm sóc cả đời của cô, trong lòng anh vừa hoài nghi mà cũng cất giấu một chút hy vọng.
Hôm nay phải đi gặp Giang Thanh Vũ, Cố Trạm Vũ cũng dẫn cô theo.
Vân Khanh vẫn còn dại khờ và sợ hãi, đội mũ ngồi ở phía ngoài ghế salon, từ góc độ này, Giang Thành Vũ đang làm việc có thể nhìn thấy cô rất rõ.
Giang Thành Vũ quay đầu cười nhạo người phụ nữ mặc đồ đen ngồi kế bên, “Cô thật sự lợi hại thế sao?”
“Nói nhảm.” Đại sư tỷ lạnh lùng quát, “Tốt nhất đừng làm hỏng thời điểm nắm bắt ý chí của cô ta, kích động ở tiệc rượu, chặn sự bùng nổ của bản tin ngày, phản ứng dây chuyền, trong tâm lý học, đây là lúc tốt nhất để xâm nhập, sẽ không có sai sót.”
Giang Thành Vũ nhìn, cũng không sai, thăm dò thêm một lần nữa cũng không thừa.
Giang Thành Vũ dập điếu thiếu, lúc đi ra ngoài đi ngang qua cô, cô cũng không có phản ứng.
Anh ta đi vào phòng họp, Cố Trạm Vũ và mấy ông chủ ngồi bên trong chờ, cửa mở một đường.
Vân Khanh nghe được bọn họ đang nói về chuyện làm thế nào để âm thầm thao túng cổ quyền (cổ phiếu và quyền lực) của Thịnh Thế…
Từ văn phòng của Giang Thành Vũ đi xuống, Hạ Thủy Thủy lái chiếc BMW màu vàng chắn ngang trước con Lamborghini của Cố Trạm Vũ.
Cô gái nóng bỏng như lửa, kiềm chế cơn giận, giẫm lên đôi giày cao gót đứng cạnh cửa xe.
Nhìn thấy Vân Khanh xuống, Hạ Thủy Thủy chạy tới, “Khanh Khanh!”
Ánh mắt Vân Khanh từ từ tập trung lại, trong lòng cô thầm thở dài, cô dừng bước không đi.
Hạ Thủy Thủy chạy tới trước mặt, lửa giận trong lòng dần hạ xuống, nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của cô, tất cả chất vấn, sự tức giận đều không phát ra ngoài được.
Cô ấy ôm lấy vai Vân Khanh, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lên tiếng, “Cậu thực sự muốn tố cáo anh ấy? Khanh Khanh, cậu nhìn thẳng vào mắt tớ, nói caaujddax suy nghĩ kỹ rồi, nếu không tớ thế nào cũng không tin! Cậu từng yêu anh ấy, việc tố cáo nghiêm trọng thế nào cậu hẳn rất rõ nhỉ? Hay là, cậu có còn là Khanh Khanh mà tớ quen biết không? Có phải cậu đang hồ đồ không?”
Mấy ngày nay Hạ Thủy Thủy vẫn luôn liên hệ với cô, nhưng đến ngày hôm nay cô mới nhận điện thoại, cô ấy mới tìm đến đây chặn hỏi.