Sắc mặt Cố Trạm Vũ hơi cứng lại, ánh mắt nhìn cô có gì đó không bình thường.
Anh ta đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, đại sư tỷ đến đây, chắc là có việc.
Áp dụng sở trường của cô, đối với tâm tình của những người chạy trốn, mạnh mẽ ra hiệu.
Lúc sắp rời đi đại sư tỷ nói khi Khanh Khanh tỉnh lại sẽ có người tới tìm cô.
Thì ra là cảnh sát tới tìm cô, lời tố cáo ở tiệc rượu tối qua đã làm cho thành phố S hôm nay xôn xao, cảnh sát đương nhiên phải hành động. Điều này đối với Vân Khanh rất bất lợi, có lẽ cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Thế nhưng, thật sự buông bỏ được sao? Xích mích với Lục Mặc Trầm, lấy tư cách người bị hại tố cáo anh, trong lòng cô, thât sự bỏ được sao?
Tâm trạng của Cố Trạm Vũ không ổn định, một mặt, quyết định này của cô quá khác thường, làm anh ta bất ngờ không kịp đề phòng, cảm thấy có hơi bất an.
Một mặt, anh ta lại cực kỳ vui mừng, cô cuối cùng cũng vung kiếm chặt đứt tất cả.
…
Mặt trời dần đi ngủ, hoàng hôn ngày hôm sau.
Lúc Hạ Thủy Thủy chạy vào hầm để xe của Dự Viên, xe cảu tòa án và cục công an vừa đi, gần như đối diện lướt qua nhau.
Hô hấp của cô không ngừng, cộp cọp cộp đi lên tầng.
Cửa biệt thự không đóng, bên trong truyền ra giọng nói bực bội của Thẩm Thanh Diệp, “Tôi con mẹ nói phải nói tục, điều này sao có thể… Chị dâu nhỏ sao có thể?!”
Qúy Tư Thần lau mặt, “Sáng nay tôi ở cục cảnh sát nghe được như vậy, nói ra anh còn không tin!”
“Tôi cũng không tin, ai cũng không hiểu Khanh Khanh, nhưng tôi hiểu!” Hạ Thủy Thủy trách móc xông vào.
Liếc mắt thấy Lục Mặc Trầm đang ngồi ở trên ghế sô pha, không hề có động tĩnh gì, khuôn mặt lạnh lùng ẩn trong bóng tối như được đúc ra từ một tảng băng.
Hạ Thủy Thủy dừng bước, giọng nói nhỏ hơn, “Dù thế nào đi nữa, Khanh Khanh thật sự đã từng yêu chủ tịch Lục, về mặt tình cảm này, các anh không điều tra ra được hay sao?”
“Sao lại không điều tra ra.” Qúy Tư Thần ủ rũ, “Tối hôm qua chính A Quan đã điều tra ra, những thứ trên màn hình lớn là do người của Thiên Dạ đưa ra, mục đích là kích động Vân Khanh ngay tại đó, phơi bày mọi chuyện của 6 năm trước, hơn nữa Mặc Trầm, người của tôi báo lại, trong bệnh viện có kẻ tình nghi nói chuyện với Cố Trạm Vũ, còn đi vào phòng bệnh, tôi nghi ngờ bọn chúng động tay động chân với Vân Khanh…”
Lục Mặc Trầm không có động tĩnh, cắt ngang, “Cô ấy chỉ ra lỗi sai của tôi, tôi nhận.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Qúy Tư Thần tức giận, “Cậu nhận cái rắm! Ai mà biết được cô ấy trong lúc tỉnh táo có đồng ý với cảnh sát hay không? Chúng ta bây giờ cũng không tính là thua, vụ kiện công trường chúng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, cậu nói bỏ là bỏ?”
“Mái đầu bạc trắng, cô ấy muốn tôi chết, tôi sẽ chết.” Giọng nói của anh bình tĩnh.
Lời nói ra, mỗi chữ đều ghim sâu trong lòng mọi người, sâu đến nghẹt thở.
Tần Luật nắm chặt tay thành nắm đấm, bước tới, thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Cậu không bình tĩnh, Mặc Trầm, đừng vì sự thay đổi thái độ của cô ấy mà đầu xuôi đuôi lọt. Tình hình hiện tại, bên phía Thiên Dạ đang thay đổi trọng điểm, chắc chắn sẽ lấy hai nhân cách của cậu ra làm cái cớ, vốn dĩ chúng ta nắm chắc phần thắng, nhưng một khi sư muội ra mặt tố cáo cậu, hai nhân cách của cậu nhất định sẽ được xác thực, như vậy vụ kiên công trường chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu cậu, cái này cực kỳ nghiêm trọng.”
Lục Mặc Trầm sao lại không rõ, bọ họ dùng cô làm con dao sắc, biết điểm chết của anh chính là cô.
Nhưng thật sự là cô, ngày trước có lỗi với cô, chuyện đến ngày hôm nay, cô muốn anh trả thế nào, anh sẽ đáp ứng.
Nếu sự kết thúc của anh có thể khiến cô sống, anh cũng nguyện ý, nhà tù quả báo mà thôi.
Anh là người của nhà họ Lục, nền móng của nhà họ Lục ở đây, còn có những người anh em này, anh thật sự giết người cũng sẽ không chết, nhiều lắm là thất bại thảm hại, cùng nữa thì là không phất lên nổi.
Chỉ cần, cô có thể sống.
Nhìn sự tăm tối trong đáy mắt anh, Tần Luật hiểu rõ, Mặc Trầm bị sư muội làm tổn thương sâu sắc.
Anh đứng lên, nhìn thẳng vào Qúy Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp.