Tuy nhiên rất nhiều người nhìn lên màn hình lớn, rồi lại cúi xuống nhìn người phụ nữ này.
Vân Khanh không chịu được nữa. Cô lau đầu ngón tay, chỉ muốn trốn vào đâu đó, vội vàng lấy hai bàn tay tái nhợt che lại khuôn mặt cũng tái nhợt. Mọi thứ đều tái nhợt.
“Tha cho tôi, đừng nhìn tôi...Không phải tôi, không phải...”
Tần Luật không giữ được bình tĩnh nữa, anh ta bay xuống khỏi cầu thang. Ánh mắt anh ta lạnh lùng khát máu, vội vàng phi qua tất cả mọi người, lao về phía cô.
Cô ngã ở đó, tuyệt vọng làm mắt anh cay khóe, làm tim anh nhói đau.
Quý Tư Thần vội sai người kiểm soát hội trường và đuổi đám đông ra ngoài.
Lúc Lục Mặc Trầm cách cô khoảng năm mét, chân anh mềm nhũn, bỗng dưng chậm lại, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, lộ ra những múi cơ gớm ghiếc.
Đồng tử của anh đỏ lên, nhìn thấy cô đang muốn mở mắt, tim anh như rơi xuống vực sâu, cuối cùng không kìm nén được, vẫn chạy về phía cô, “Có sao không, em yêu...em yêu..
Anh đến tên của cô cũng không thể gọi được. Ở đây quá đông người, không thể để họ biết thông tin của cô.
Nhưng toàn thân Vân Khanh run rẩy, một tiếng em yêu cách vạn dặn trùng khơi thì cô vẫn nghe thấy và đánh thức cô.
Cô hoảng sợ ngước mắt lên, nhất thời không nhìn rõ. Nhưng ngay sau đó, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mặt, thần sắc lạnh lùng, con ngươi phản chiếu hình bóng cô rất rõ ràng.
Cô không ngừng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn màn hình đã tắt, toàn thân run lẩy bẩy, đột nhiên thét lên một tiếng rất chói tai “Aaaaaa”
“Đừng, đừng..đừng lại gần đây. Cầu xin anh hãy rời đi...Cố Trạm Vũ...Đưa em rời khỏi đây, đưa em đi.”
Anh bỗng dưng như cứng họng, không nói được bất cứ lời nào nữa.
Tuy nhiên khi nhìn thấy mái tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch nặng nề của cô, cuối cùng cũng gục ngã, mắt anh cũng đỏ hoe.
Anh có thể cho cô được gì chứ? Càng nhiều sợ tóc bạc ư?
Tóc cô ấy bạc trắng rồi.
Chân đến một xen ti mét cũng không bước nổi.
Nhìn thấy cô ấy co người lại nép về sau, nhặt đi nhặt lại chiếc mũ rơi xuống đất mà không được. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy, vẫn là dung nhan xinh đẹp trong tim anh nhưng khuôn mặt ấy không bao giờ cười dịu dàng tươi tắn, tức giận hay dữ dằn như trước nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.
Dường như có một con dao cứa từng nhát từng nhát cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, cũng cứa sâu vào tim anh.
Tất cả như bị dao cắt sâu.
Cuối cùng cũng biết cái gọi là không thể chạm vào.
Cơ thể của anh không cử động được nữa, nhìn thấy Cố Trạm Vũ vội vàng chạy tới, quỳ xuống ôm lấy cô. Cô run rẩy nép trong lòng anh ta, lấy tay che kín mặt. Cuối cùng ngất lịm đi.
Cố Trạm Vũ ôm lấy cô, nhìn anh với ánh mắt giận dữ.
Anh như một bức tượng điêu khắc nhìn về hướng xa xôi, cứng rắn suốt nghìn năm, mãi mãi dừng lại chốn này.
Mọi thứ xung quanh đều chuyển động, quay cuồng, hỗn loạn, đến rồi lại đi. Anh nhắm mắt lại, ngã đổ về sau.
“Mặc Trầm!” Tần Luật và Quý Tư Thần chung sức đỡ lấy anh. Anh mệt mỏi ra lệnh, “bắt lấy, sai người đi nghe ngóng tình hình của cô ấy.”
....
Cố Trạm Vũ gọi xe cứu thương, vội vã đưa cô đến bệnh viện. Cô đã hôn mê, phải làm vài biện pháp cấp cứu trên đường đi.
Đến bệnh viện, lập tức sắp xếp phòng bệnh, kiểm soát tình hình của cô.
Cô vốn dĩ đã không khỏe, lại bị đả kích mạnh như vậy, Cố Trạm Vũ tức giận đấm vào kính, hận bản thân đã rời cô lúc đó.
Anh ta đã xác nhận rằng tối nay Lục Mặc Trầm sẽ không tới. Không ngờ anh lại tới.
Còn cả cái màn hình lớn đó là thế nào. Cố Trạm Vũ lạnh lùng rút điện thoại ra gọi cho Giang Thành Vũ.
Nhưng còn chưa gọi thì có một đám người từ hành lang bước tới, không phải Giang Thành Vũ, mà là ba người. Cố Trạm Vũ nhìn thấy mặt của người phụ nữ đi đầu tiên thì giật mình.