“Người đa nhân cách đó, chúng ta tránh xa anh ta một chút đi. Một lúc chết bốn mạng người lận, thử nghĩ đến sức hủy diệt đó đi.”
Mặt Quý Tư Thần lộ vẻ hung dữ, “mấy thằng nhãi ranh này, tao bắn cho lũ chúng mày một phát hẹo hết bây giờ, liệt dương rồi thì chắc chỉ nhai lưỡi được thôi hả”
Rất nhiều người ở tầng dưới nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn.Trước đây sao dám nói những câu hoang đường như vậy, nhưng bây giờ chính phủ làm lớn chuyện thế rồi, có phải Lục công tử nên xuống khỏi tế đàn rồi không hả con người một tay che trời?
Vì vậy mà biểu cảm của họ cũng vô cùng chế nhạo. Quý Tư Thần tức muốn bốc hỏa
Tần Luật cản lại hai thân thể cương nghị, “cô ấy vẫn ở đây, nghĩ mà xem đến chút phong độ này cũng không có ư?”
Lục Mặc Trầm thần sắc bình tĩnh, thản nhiên, vốn dĩ cũng chẳng nghe gì, bước chân rời đi.
Đột nhiên, chiếc màn hình lớn trên sân khấu bỗng chuyển qua kênh tin tức, đúng lúc đó đưa tin về một vụ án công trường. Màn hình vừa chuyển cảnh, một lần nữa tập trung về phía Lục Mặc Trầm, không có âm thanh, chỉ có phụ đề và một vài hình ảnh: Lục công tử sáu năm trước chơi lớn, tính tình thay đổi lớn, bộc phát sự tàn nhẫn, giam giữ một người phụ nữ hơn một năm, nghe nói cô là người thành phố S, có vài tấm ảnh làm bằng chứng.
Trên tấm ảnh, cô gái bị trói bên cạnh giường, dưới đất có một bát nước.
Tấm ảnh khác là hình ảnh cô bị ấn vào bồn tắm.
Cả hai tấm ảnh đều chỉ có một nửa mặt, để lộ hàm dưới.
Cả hội trường bỗng nhiên yên tĩnh, sau đó mọi người bàn tán náo nhiệt như muốn nổ tung.
Tần Luật không che được nữa vì Lục Mặc Trầm không hề trốn đi. Anh rất bình tĩnh, nhìn màn hình rồi lại liếc sang nhìn phòng chiếu đối diện màn hình nói, “gọi A Quan!”
Quý Tư Thần hiểu ý, mẹ nó chứ, đây là đòn tấn công bất ngờ. Anh ta vội vàng chạy lên lầu tìm A Quan kiểm soát internet.
Tốc độ truyền tin ở dưới lầu rất nhanh, không ít người hét lên Lục công tử đang ở góc cầu thang.
Từng đợt từng đợt như hiệu ứng sóng biển, Lục Mặc Trầm cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, không phải vì điều gì khác, ánh mắt anh chầm chậm nhìn về phía khung cửa sổ đối diện.
Cô ấy...
Phải chăng cũng đã nhìn thấy rồi?
Vân Khanh đích thực đã nhìn thấy. Cô vốn dĩ đi ra để rời đi rồi nhưng chưa kịp đi thì tiếng bàn tán của những người xung quanh khiến cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Sau đó thì nhìn thấy màn hình lớn, nhìn thấy những chữ viết đó, nhìn thấy tên của anh.
Còn nữa...còn nhìn thấy những bức ảnh của cô.
Lúc đó, cô như bị đông cứng lại, cố gắng rút chân ra mà không rút ra được, sự đau đớn và điên cuồng ập đến khắp cơ thể. Cô mở to mắt, đồng tử giãn ra, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình rồi bỗng nhiên không tự chủ được, run rẩy kêu lên một tiếng. Cô biết mình không thể ở lại đây, không được để ai phát hiện người đó chính là cô.
Nhưng cô vẫn không cử động được, cố vận động liền ngã xuống đất. Những người xung quanh đều đang bàn tán, những lời nói đó như đâm xuyên vào tâm trí cô.
“Oa, đây là người bị hại à, thật là đáng thương!”
“Bị dìm xuống nước, bị tra tấn, bị giam một năm là khái niệm như nào?”
“Không biết là cô gái nào, thật là khổ sở.”
Đừng nói nữa.
“Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa...” Cô vô cùng lo lắng bất an, nằm dưới đất không cử động được, hơi thở dường như nghẹn lại, hai mắt vô hồn mờ đi, nhìn không rõ phương hướng. Cô muốn xoay người lại bò về phía sau nhưng bị nhiều người chặn lại.
Rất nhanh sau đó, mọi người cũng phát hiện ra có một người phụ nữ bất thường, ngã dưới đất, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng nói gì đó, nước mắt rơi thành từng giọt.
Có người liên tưởng một lát rồi nghiêng đầu nhìn màn hình.
Tạch. Màn hình lớn đã biến mất, rất nhanh.