Giang Thành Vũ giương mắt, đột nhiên đi tới, nhìn chằm chằm Vân Khanh, "Cô hiện tại không thể rời xa anh ta sao? Cô nhận ra tôi không?"
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt hỗn loạn vô cùng sợ hãi, có chút rụt rè, lắc đầu rồi lại gật đầu, thật lâu không nói nên lời, cuối cùng ngờ vực nhìn Cố Trạm Vũ.
Giang Thành Vũ nhăn trán, cau mày sắc bén.
Cô Trạm Vũ giữa chặt Vân Khanh, ngữ điệu không vui, “Được rồi. Cô ấy hiện giờ đã ở trong tình trạng này, lúc thì tỉnh táo khi thì trí nhớ hỗn loạn. Cứ để cô ấy ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện.”
Giang Thành Vũ cầm ly rượu, sau đó mới xoay người đi.
Ngay lúc đó, khi anh ta đã hoàn toàn quay lưng lại, Vân Khanh liền nhìn chằm chằm phía sau hai tai của anh ta.
Ở bên trái! Một đốm đen, khoảng cách rất gần, nên cô thấy rất rõ, thực sự là một nốt ruồi.
Sự mơ hồ của Gia Ngọc không hề sai.
Khoảnh khắc đó, tim cô chợt nhảy lên, rồi từ từ rơi xuống, đêm nay cô đã xác nhận được.
Thời gian tiếp theo, cô trầm mặc, thật sự ngồi trên ghế sofa, động tác không thay đổi.
Cho đến khi Cố Trạm Vũ trở lại sau 20 phút, cô liền lập tức đi đến bên cạnh anh ta, vẻ mặt bất an.
Cố Trạm Vũ giữ vai cô, nhỏ giọng anh ủi, “Chúng ta sẽ đi ngay.”
Vân Khanh ừ một tiếng rồi quay người ngay lập tức, cô không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.
Giang Thành Ngật nhìn chằm chằm hai người đi vào bóng đêm, uống cạn ly rượu vang, gọi tên thuộc hạ, chậm rãi nói tiếng Quảng Đông, “Bật giám sát.”
Sau khi xem toàn bộ quá trình giám sát, đôi mắt của Giang Thành Ngật tối sầm lại, đây có nghĩa là gì? Cô đờ đẫn ngồi đó, không nhúc nhích, không làm gì cả? Ngay cả căn phòng cũng không nhìn đến.
Thật sự là ngốc sao?
……
Hai ngày sau, Vân Khanh đợi khi tinh thần tốt hơn, đề nghị đi thăm Tiểu Đào Tử.
Cố Trạm Vũ bây giờ đối với cô vô cùng nghe lời, trông thấy cô đặc biệt thay quần áo sáng màu, vẻ mặt giống như đã hồi phục một chút, anh nhìn không rời mắt.
Vân Khanh đi xuống dưới lầu, “Nếu anh không yên tâm, có thể sai người đi cùng tôi.”
“Tôi chỉ tiếc là tôi không thể đi,” Cố Trạm Vũ môi cong lên, “Phải có bác sĩ đi theo, có gì không thoải mái thì không phải cố chịu.”
“Ừ” Cô gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cố Trạm Vũ ở phía sau gọi điện cho tài xế, “Cẩn thận một chút, đừng để cô ấy cùng Hạ Thủy Thủy nói chuyện quá lâu, cũng đừng để cô ấy gặp người khác.”
Bên ngoài nơi ở của Tô Gia Ngọc, Vân Khanh đội mũ bước vào siêu thị, ở đây không có quá nhiều người, cô có thể vượt qua được, cô tự mình mua rất nhiều đồ anh vặt cho Tiểu Đào Tử, chỉ là cô mệt quá không thể bước nổi, cô hiện giờ, một chút sức lực cũng không có, cuối cùng, người tài xế giúp cô mang lên lầu.
Người mở cửa là Hạ Thủy Thủy, trông thấy cô, cô ấy vô cùng kinh ngạc, nhảy dựng lên, “Khanh Khanh!”
“Tại sao cậu lại đến đây? Sao không gọi điện báo trước cho mình? Cậu xem cậu cả đầu toàn là mồ hôi.” Hạ Thủy Thủy sờ, là mồ hôi lạnh, cô ấy lại thấy xót xa.
Vân Khanh hơi tránh ra, sợ cô ấy bẩn tay, giọng nói có chút hổn hển, “Mình đột nhiên muốn tới, Tiểu Đào Tử đâu?”
“Đang ở trong phòng ngủ. Vừa bị bác sĩ truyền nước biển, khóc một lúc rồi, bây giờ chắc có chút buồn ngủ, cậu mua nhiều đồ thế? Vậy để mình gọi…”
“Không cần đánh thức cố bé.” Vân Khanh nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, “Tôi có thời gian, cứ từ từ chờ.”
Hạ Thủy Thủy đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, phòng khách rất nhỏ, có bác sĩ và tài xế đứng lại càng chật hơn, Hạ Thủy Thủy quay đầu nhìn.
Vân Khanh hiểu ý của cô ấy, cô quay người cười nói, “Chúng tôi phải chờ Tiểu Đào Tử tỉnh dậy, sắp trưa rồi, các anh đi ăn đi.”
Tài xế cũng không biết ai là Hạ Thủy Thủy, nhưng người trong nhà đã đuổi khách, trong phòng cũng chỉ có một bác sĩ, không có những người khác mà Cố Trạm Vũ nói, cho nên anh ta liền đi ra.
Bác sĩ đi ra cửa, cùng tài xế đi mua cơm.