Đêm đó, khi từ Cục Công an trở về, trên xe, điện thoại của Cố Trạm Vũ reo lên mấy lần.
Anh ta không nghe, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Vân Khanh ngồi ở một bên quấn chăn, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Không phải có chuyện quan trọng gì chứ?"
Trong mắt Cố Trạm Vũ lóe lên một tia ngạc nhiên, có chút vui mừng, Khanh Khanh, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên chủ động hỏi chuyện anh như vậy.
Nhưng anh cau mày trả lời, “Không có gì, chỉ là cuộc gọi nhàm chán.”
Vân Thanh quay đầu lại, khẽ liếc hắn một cái.
Hồi tưởng về cuộc hôn nhân năm năm qua, Cố Trạm Vũ hầu như lập tực cứng đờ người lại, ánh mắt đầy xấu hổ, cổ họng ho nhẹ, “Đó không phải là kiểu‘ cuộc gọi nhàm chán như em nghĩ, không phải!”
Vân Khanh không nói gì, một lúc sau, đôi môi tái nhợt khẽ động.
Cố Trạm Vũ nhìn cô, nhận ra được nó là có ý cười.
Trái tim anh gợn sóng, nhảy loạn xạ, anh muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức, trong năm năm qua, họ chưa bao giờ giao tiếp như vậy.
Thậm chí giống như quay lại cảm giác yêu nhau nồng nhiệt hồi cấp 3 vậy. Anh cảm thấy hài lòng. Anh ngạc nhiên thích thú trước sự trả lời của cô. Trái tim vô cùng phấn khích, anh ngượng ngùng giải thích, "Là đàn ông gọi tới."
Vân Khanh suy nghĩ, người gần đây nhất thường xuyên gọi điện đến cho anh mà anh không trả lời, chỉ có Giang Thành Vũ.
Cơ hội, đến trong nháy mắt.
“Biết đâu là tìm anh bàn việc, anh không đi sao?”
“Không sao.” Cố Trạm vũ sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí ôn hòa, “Việc quan trọng đầu tiên là đưa em về nhà, bên ngoài tối, e rằng em sẽ sợ.”
Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, giọng nói như thường, “Tôi cũng không muốn làm anh trễ việc, đúng là tôi rất sợ bóng tối, hiện tại đã quen ở bên cạnh anh rồi, hay chúng ta thay đổi lộ trình, tôi cùng anh đi giải quyết công việc, sau đó chúng ta lại quay về.”
Cố Trạm Vũ cau mày, anh ta định đi gặp Giang Thành Vũ, anh không muốn cô đi theo, không muốn cô đến gần những người nguy hiểm, vì sự an toàn của cô, có nhiều bí mật anh không thể để cô biết.
Trông thấy thái độ của anh ta, Vân Khanh liền thấp giọng, “Có phải tôi cứ dính theo anh, anh cảm thấy phiền phức, đúng không?”
Cố Trạm Vũ lắc đầu, nghe thấy cố nói đã quen ở bên cạnh anh, trong lòng anh vui sướng còn chưa hết, làm sao mà phiền phức được.
Cô đã hỏi như vậy, nếu như anh từ chối, cô sẽ cảm thấy anh nhàm chán, hiện giờ tâm trạng của cô rất bất an.
Cố Trạm Vũ suy nghĩ một chú, đặc biệt vì ánh mắt cô, khiến anh không thể không đồng ý.
Chiếc xe chuyển hướng, phóng lên đường cao tốc Sơn Công, Vân Khanh nhìn thấy ánh đèn ở khúc quanh núi, nơi đó có một biệt thử làm bằng gỗ, rất cổ.
Gia Ngọc nói rằng chỗ Giang Thành Vũ sống rất cổ, chắc đây là nó.
Cố Trạm Vũ xuống xe, Vân Khanh cũng nhanh chóng theo sát, cô kéo tay áo anh ta, lo lắng nhìn bốn xung quanh.
Dáng vẻ mong manh yếu đuối đó, làm trái tim Cố Trạm Vũ se lại, anh muốn cô đợi trên xe, nhưng vậy cũng được.
Vân Khanh bị Cố Trạm Vũ cầm chặt tay, đi tới trước cửa căn biệt thự.
Người mở cửa là một tên thuộc hạ, hắn không cho Vân Khanh vào, Cố Trạm Vũ trực tiếp đẩy hắn ta ra, Giang Thành Vũ đang đứng ở giữa phòng rót rượu, một người đàn ông cao gầy, nghe thấy tiếng động, anh ta liếc nhìn Cố Trạm Vũ, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Vân Khanh.
Vân Khanh núp phía sau tay của Cố Trạm Vũ, đôi mắt rũ xuống, không nhìn vào đâu.
Giang Thành Vũ nhếch môi cười, “Cố tổng, anh đúng ra nên biết tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Cô ấy sợ, nên cùng tôi đi tới đây một lát.”
“Cô ấy không được phép vào!” Giang Thành Vũ nhướng mắt, giọng điệu uể oải lạnh lùng.
Vân Khanh lắc lắc, nắm chặt tay áo Cố Trạm Vũ, Cố Trạm Vũ quay đầu lại nhìn cô một cái thật dịu dàng, lạnh giọng giải thích, “Giang tổng, anh muốn nói gì thì cứ nói, tôi không thể để cô ấy ở ngoài, nếu anh không nói thì giờ tôi sẽ đi.”